Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Chấn Nhiếp Người Vây Xem

Chương 685: Chấn Nhiếp Người Vây Xem Chương 685: Chấn Nhiếp Người Vây Xem

Chương 685: Chấn Nhiếp Người Vây Xem

“Đợi đã!”

Một thanh âm bỗng nhiên truyền đến.

Vèo!

La Thiên xuất hiện trước mắt Hạ Băng Nguyệt và Hồ Ánh Ba.

“Bắt nạt người bệnh thì sao có thể tính là bản lĩnh.”

La Thiên và Hạ Băng Nguyệt đều đến từ Đông Thần đại lục, hơn nữa hai người còn từng xảy ra quan hệ.

Hiện giờ Hạ Băng Nguyệt bị đệ tử chính thức ức hiếp, sao La Thiên có thể khoanh tay đứng nhìn.

“La Thiên?”

Hạ Băng Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, cõi lòng dao động từng trận.

Nàng không biết La Thiên cũng ở Thái Nguyên Tông.

“Tiểu tử thúi, người như ngươi mà dám làm anh hùng cứu mỹ nhân ư?”

Ánh mắt Hồ Ánh Ba âm trầm, tức giận mắng: “Ta muốn khinh nhục ai thì đó là quyền tự do của ta, ngươi cút đi!”

“Ta muốn làm gì cũng là quyền tự do của ta.”

La Thiên không dao động.

“La Thiên, ngươi tránh ra, đây là chuyện của ta!”

Hạ Băng Nguyệt hô.

“Ngươi đứng lại đó cho ta, dưỡng thương cho tốt đi, cứ giao việc nhỏ này cho ta.”

La Thiên quát.

Cách đó không xa, sắc mặt Hồ Ánh Ba càng thêm âm trầm, không vui vì La Thiên nói chuyện với băng mỹ nhân ngay trước mặt mình!

“Tiểu tử thúi, đây là ngươi tự tìm!”

Hồ Ánh Ba giận dữ, chân nguyên màu lam quay cuồng tuôn ra, ngưng tụ thành quyền ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống!

Cuồng phong gào thét, dường như có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, khí thế khiến người ta sợ hãi, cuồng phong càn quét bốn phương.

Nguy cơ sắp đến mà La Thiên vẫn nói chuyện phiếm cùng mỹ nhân, mãi đến khi quyền pháp tới gần, La Thiên xoay người, cánh tay tỏa ngân quang, chân nguyên màu lục lượn lờ, hắn đánh ra một chưởng!

Chưởng lực vô cùng hung mãnh ẩn chứa hơi lạnh thấu xương bay đi!

Ầm!

Cự quyền như ngọn núi nhỏ bị đánh trúng, vết nứt nhanh chóng lan tràn.

Khí lãng bạo liệt trùng kích tứ phương, hất văng Hồ Ánh Ba ra xa chừng 20 mét, gã chật vật ngã xuống mặt đất!

“Ngươi đừng vội, chờ ta nói hết lời đã.”

La Thiên lạnh nhạt nói.

.

Hồ Ánh Ba chật vật ngã trên mặt đất, bốn phía an tĩnh.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Đám người vây xem giật mình.

Sao kết quả lại thế kia?

La Thiên chỉ là đệ tử bàng thính mới vừa vào tông môn.

Chiến tích gần đây nhất của hắn trong tông môn là đánh bại đệ tử bàng thính Túc gia.

Tên đệ tử Túc gia kia chỉ có thể kiên trì vài chiêu trong tay Ứng Long mà thôi.

Còn thực lực Hồ Ánh Ba thì hơn xa Ứng Long!

“Ánh Ba!”

Nữ tử kiều nhu cả kinh, vội vàng chạy tới nâng Hồ Ánh Ba lên.

Hồ Ánh Ba nghi ngờ bàng hoàng, nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh, gã xấu hổ và giận dữ!

Gã là đệ tử chính thức có tu vi Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh nhưng lại bị một đệ tử bàng thính dùng một chưởng đánh bay, vậy thì gã còn mặt mũi nào để tồn tại nữa!

“Tiểu tử thúi, vừa rồi ta sơ ý mà thôi, giờ hãy đường đường chính chính quyết chiến cùng ta!”

Hồ Ánh Ba hét lớn.

Đám người gật đầu, đều tin lời Hồ Ánh Ba.

Cảnh tượng vừa rồi quá khó tin, mọi người hoàn toàn không thể tin nổi.

“Không cần, có hoa chiêu gì cứ trực tiếp đánh ra đi.”

La Thiên lơ đễnh lắc đầu.

Quyết chiến với đối thủ như vậy ư? Hắn không có chút hứng thú nào.

“Ngươi… ngươi dám coi khinh ta!”

Trán Hồ Ánh Ba nổi gân xanh.

Oanh!

Chân nguyên tràn ra, khí lãng thổi quét tứ phương như mây mù không ngừng quay cuồng hội tụ.

“Trụy Sơn Quyền!”

Hồ Ánh Ba ấp ủ hai tức, sau đó thi triển ra sát chiêu cực mạnh!

Gã bay lên giữa không trung, sau đó lại đánh ra một quyền, quyền ảnh nặng nề như núi giáng xuống.

Khí thế trầm trọng trấn áp toàn trường, khiến không ít đệ tử gần đó cảm nhận được áp lực vô hình, hô hấp khó khăn, tất cả đều lui bước!

“Quyền pháp thật mạnh!”

“Có vẻ Hồ Ánh Ba đã tu luyện Trụy Sơn Quyền đến tầng thứ chín, uy lực như thế thì Nguyên Cảnh lục trọng cũng phải thận trọng ứng đối!”

Đám đệ tử kinh ngạc cảm thán.

Nhưng La Thiên lại nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Quyền pháp chắp vá.”

Tiếp theo, hắn xuất kích, hắn thúc giục Thiên Lô Bảo Thể đánh ra Hàn Phong Chưởng.

Ầm! Oanh!

Hư không chấn động mãnh liệt, gió bão băng hàn quay cuồng càn quét.

Trụy Sơn Quyền như đụng phải thế công hung tàn hơn, uy thế bị áp chế, quyền pháp bị đóng băng rồi bị đánh nát!

Tiếng nổ mạnh vang lên, gió lốc cuồn cuộn.

“Không thể nào!”

Hồ Ánh Ba lộ vẻ khiếp sợ.

Lần này gã đã dùng toàn lực đánh ra quyền pháp mạnh nhất!

Ầm!

Hồ Ánh Ba bị cuồng phong cuốn bay, ngã xuống đất lần nữa, bộ dáng chật vật.

Kết quả cũng chẳng khác gì ban nãy.

Vừa rồi, Hồ Ánh Ba nói rằng do mình sơ suất, chẳng lẽ bây giờ gã cũng sơ suất ư?

Hai lần sơ suất liên tục thì là ngu xuẩn.

“Quá cường!”

“Không ngờ La Thiên lại mạnh như vậy!”

“Xem ra hắn thật sự là một kỳ tích trong đám đệ tử bàng thính!”

Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán, La Thiên và Hạ Băng Nguyệt trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Hồ Ánh Ba trở thành đối tượng bị châm biếm.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám nhục nhã ta!”

Hồ Ánh Ba sắc mặt âm lệ quát.

“Nhục nhã?”

La Thiên lộ vẻ nghi hoặc.

Hồ Ánh Ba hai lần chủ động tiến công, ta chỉ phản kích mà thôi, sao lại là hắn nhục nhã gã được?

Tư duy của Hồ Ánh Ba khiến La Thiên cảm thấy ngạc nhiên.

“Ngươi chờ đó cho ta, ngươi dám nhục nhã ta như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Hồ Ánh Ba quát.

“Vậy ư?”

La Thiên nhíu mày: “Vậy thì ta đành phải khiến ngươi trả giá trước.”

La Thiên bước tới.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Hồ Ánh Ba run run lui ra phía sau ba bước.

“Không phải ngươi đã nói rằng ta nhục nhã ngươi sao? Giờ ta tới nhục nhã ngươi đây.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của La Thiên, Hồ Ánh Ba hoàn toàn luống cuống.

Vèo!

Gã xoay người bỏ chạy, nhưng La Thiên bỗng xuất hiện trước mặt gã, chân đá lên bụng gã, gã lại ngã xuống đất.

Kế tiếp, thanh âm ẩu đả và tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Ta… ta sai rồi, xin hãy tha mạng!”

Hồ Ánh Ba xin tha nhưng La Thiên không dừng tay.

“Ta sai rồi, ta không dám, ta sẽ không trả thù ngươi!”

Hồ Ánh Ba liên tục kêu thảm thiết.

Lúc này La Thiên mới ngừng lại, hắn vỗ tay nói: “Ngươi có thể cút rồi.”

Hồ Ánh Ba không dám ở lại, gã nhanh chóng chạy trốn, còn quên mang theo nữ nhân của mình.

Cảnh tượng này chấn nhiếp tất cả đệ tử chính thức và đệ tử bàng thính đứng xem!

“Thật bá đạo!”

“Xong rồi, ta vừa nói xấu hắn, hắn sẽ không ghi hận ta chứ?!”

“Tiêu rồi, trước đây ta cười nhạo hắn rất nhiều lần, giờ ta phải chuẩn bị chút lễ vật mới được...”

Bình Luận (0)
Comment