Chương 815: Mời Biểu Diễn Thi Đấu
“La tiểu hữu yên tâm, lão phu sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả nan đề trong chuyến này.” Lão giả mặt đỏ cười nói.
“Ba ngày sau xuất phát.”
La Thiên quyết định thời gian.
...
Ba ngày sau, La Thiên cùng hai vị trưởng lão Mộ gia rời đi.
Sau một tháng di chuyển trong hư không, bọn họ đến Võ Thị Linh Điện gần nhất tiến hành truyền tống cự ly siêu xa.
Đông Thần đại lục là bí cảnh không gian, là một chỗ tránh nạn của Nhân tộc ẩn nấp trong hư không ngoại giới, vị trí không chừng thay đổi.
La Thiên không xác định được cụ thể vị trí của Đông Thần đại lục, nhưng cứ trở về theo đường cũ thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gi.
Vì thế hắn trực tiếp truyền tống đến tòa Võ Thị Linh Điện đầu tiên mình gặp sau khi ra ngoài.
Lúc ấy, La Thiên đã tham gia hoạt động võ các của tòa Võ Thị Linh Điện này, sau đó tiến hành truyền tống cự ly siêu xa nhờ sự trợ giúp của điện chủ, trực tiếp đến gần Thái Nguyên vực.
Sau khi tốn mười mấy vạn Linh Nguyên tệ, đám người La Thiên thành công truyền tống rời đi.
Truyền tống xa như thế tương đương với tiết kiệm thời gian 5 - 6 năm.
Sau khi rời khỏi truyền tống đại điện, La Thiên quyết định đến bái phỏng vị điện chủ nơi này một chút.
Trong bảo điện kim sắc, nam tử trung niên mặc lam bào bắt chép tay sau lưng đi qua đi lại.
Lúc này, quản gia vội vàng tiến vào.
“Đã liên hệ được Võ Nhạc chưa?”
Người trung niên lập tức hỏi.
“Đã liên hệ được, nhưng Võ Nhạc nói rằng hiện tại hắn đang bận, chỉ sợ không rảnh để tới giúp điện chủ.”
Quản gia đáp.
“Đám người kia luôn nhận được ích lợi từ bổn điện, sau một thời gian dài thì lại quên mất ân tình!”
Người trung niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Lúc này, một thủ vệ xuất hiện ở ngoài điện: “Điện chủ, một Nhân tộc tên là La Thiên đến bái phỏng.”
“La Thiên?”
Người trung niên nhớ ra, mấy năm trước khi ông tổ chức một hồi hoạt động võ các, La Thiên đã trở thành quán quân!
“Lúc trước hắn chỉ là Địa Nguyên Cảnh nhị trọng, hiện giờ chắc cũng không giúp được gì.”
Người trung niên nỉ non, thở dài.
Sau đó 3 người La Thiên được thủ vệ dẫn vào.
Khi người trung niên nhìn thấy La Thiên thì lập tức lộ vẻ nghi hoặc, sau đó hóa thành giật mình.
Tu vi của La Thiên hiện giờ rõ ràng là Địa Nguyên Cảnh bát trọng!
Tiến bộ quá lớn khiến ông cảm thấy không chân thật.
“La tiểu hữu, ngươi khiến bổn điện phải lau mắt mà nhìn.”
Người trung niên cười nói.
Lúc trước ông giúp La Thiên chính là vì coi trọng tiềm lực của hắn.
Quả nhiên La Thiên không làm ông thất vọng. Có lẽ mấy năm nữa La Thiên sẽ có hy vọng trùng kích Thiên Trì cảnh!
“Hình như điện chủ đang phiền não ư?”
Khi La Thiên vừa tiến vào đã nhìn thấy biểu tình của điện chủ nên hỏi thử.
Trong khu vực này, Võ Thị Linh Điện có địa vị rất cao, người trung niên còn là điện chủ của nơi này, sao ông phải phiền não vì điều gì?
“Là thế này, cách một đoạn thời gian, các điện chủ Võ Thị Linh Điện trong một khu vực sẽ tụ tập lại để tham thảo vấn đề liên quan đến linh điện...”
Đồng thời, mỗi lần tụ hội đều sẽ tổ chức hoạt động để giúp không khí thêm náo nhiệt.
Nhưng dần dà hoạt động này đã biến chất, trở thành sân khấu tranh cường đấu thắng của các điện chủ.
Trùng hợp là lần tụ hội này sẽ diễn ra tại tòa Võ Thị Linh Điện này.
“Tòa Võ Thị Linh Điện mà ta chưởng quản này là nơi có quy mô và lượng người kém nhất trong khu vực Phá Toái Tinh Vực...”
Người trung niên cười khổ.
Trong những lần tụ hội xưa, khi các điện chủ cạnh tranh, ông cũng xếp hạng cuối cùng nhưng không quá để ý.
Tuy nhiên lần này ông ở ngay trên sân nhà của mình nên không muốn tiếp tục mất mặt nữa.
Ông không cần phải lấy được thứ hạng quá cao nhưng cũng không thể là xếp chót.
“Là hoạt động gì? Ta có thể giúp được điện chủ không?”
La Thiên hỏi.
Hắn nợ vị điện chủ này một ân tình, nếu có thể giúp thì hắn muốn trả hết ân tình này.
“Lần này hoạt động là cầm, kỳ, tiễn, võ! La tiểu hữu có hiểu cầm kỹ, cờ nghệ, tài bắn cung không?”
Người trung niên lộ vẻ chờ đợi.
“... Không hiểu.”
La Thiên lắc đầu, hắn chẳng biết gì về những môn kỹ xảo này.
“Bản thần hiểu, để bản thần tham gia, cầm kỹ của bản thần đứng đầu cổ kim, không ai có thể sánh bằng!”
Quạ đen đột nhiên hưng phấn kêu to!
“Câm miệng!”
La Thiên quát, hắn đã lĩnh giáo cầm kỹ của quạ đen rồi, và không bao giờ muốn nghe lại lần thứ hai.
“Thiếu niên, để bản thần đàn một khúc mà thôi, ngươi đừng ghen, cùng lắm thì về sau ta sẽ đàn nhiều hơn cho ngươi nghe.” Quạ đen kêu lên.
“...” La Thiên không biết nên nói gì.
Người trung niên tò mò đánh giá quạ đen, cảm thấy con quạ này chẳng đáng tin cậy chút nào.
“Ngươi không tin vào cầm kỹ của bản thần thì bản thần có thể lập tức diễn tấu một khúc ngay tại đây.”
Quạ đen lấy ra một cây đàn cổ màu đen.
“Cây đàn này…?”
Người trung niên nhìn chăm chú, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Cây đàn cổ kia là Diệu Âm Cầm trong truyền thuyết!
Từng có một vị đại năng Yêu tộc tên là Diệu Âm Tiên Tử cầm kỹ cao siêu, nổi danh mấy chục giao diện, cây đàn của nàng chính là Diệu Âm Cầm.
Chẳng lẽ con quạ đen này là truyền nhân của vị Yêu tộc đại năng kia?
Đúng là nhìn chim không thể chỉ nhìn tướng mạo!
“Cất đi, không được đàn.”
La Thiên quát, tránh cho quạ đen hại người.
“La tiểu hữu, hiện tại ta không có người thích hợp tham gia thi đấu cầm kỹ, cứ để cho nó thử xem đi.”
Người trung niên nói.
Quạ đen vô cùng tự tin, hơn nữa còn có Diệu Âm Cầm, có lẽ cầm kỹ của nó không hề tầm thường, mà dù có kém đi chăng nữa thì có thể tệ đến mức nào chứ.
“Điện chủ, chuyện này... mong ngươi thận trọng suy xét.”
La Thiên khuyên.
“Thiếu niên, người khác đều đang mời bản thần đi thi đấu, sao ngươi có thể phá hỏng chuyện tốt của ta, bản thần liều mạng với ngươi!”
Quạ đen tức giận gầm rú.
“Được, tùy ngươi.”
La Thiên bực bội đồng ý.
Ở phương diện nhạc đạo, quạ đen có sự chấp nhất mà thường nhân khó có thể tưởng tượng nổi, nếu hắn ngăn cản quạ đen biểu diễn thì chắc chắn sẽ bị nó ghi hận trong lòng.
Chuyện bị cái thứ tà môn thế này ghi hận… ngẫm lại thì thấy vẫn nên cho qua thì hơn.