Hiên Viên Đạo cực kỳ tức giận nói:
- Còn có người ở đây tuyên dương đầu hàng không? Đệ tử chưa đầy ba mươi tuổi còn có cốt khí hơn các ngươi! Thái Cổ Thần Tông truyền thừa hai mươi vạn năm, tại sao có loại sâu mọt hèn nhát như các ngươi!
Toàn trường từ từ yên tĩnh trở lại.
Trong đám người, một lão nhân tóc trắng xoá nói:
- Địa Nguyên tông chủ, đừng tức giận, bây giờ hiện thực bày ra trước mắt, đệ tử tham chiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội chỉ còn lại hơn bốn mươi tinh anh Thiên Nguyên bảng, bọn họ đều là người trẻ tuổi, là tương lai của Thái Cổ Thần Tông chúng ta. Mạng của bọn họ cũng là mạng, nếu tông chủ có biện pháp nào giải quyết có thể nói thẳng ra.
Hiên Viên Đạo trầm ngâm giây lát, nói:
- Cuộc chiến Thiên Vân kết thúc, dựa theo thông lệ sẽ cho đệ tử thông qua vòng thứ nhất thời gian chữa thương vài ngày, để đối diện Địa Ngục chiến trường và cuộc quyết chiến cuối cùng, cũng cho đệ tử có thời gian làm quen, bố trí cuộc chiến đia ngục. Chúng ta làm chủ nhà, ta đề nghị kéo dài thời gian này.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Kéo dài tới khi nào?
Hiên Viên Đạo hỏi lại:
- Trong lịch sử, thời gian chữa thương dài nhất là bao lâu?
Kiếm Vô Ý đáp:
- Cùng lắm là nửa tháng.
- Vậy nửa tháng.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Có tác dụng gì?
Đám người đều nhìn ba tông chủ nói chuyện.
Cục diện hiện giờ khiến mỗi người đều tâm trạng phức tạp, khoảng thời gian này vì lôi kéo quan hệ mà Thái Cổ Thần Tông trả giá rất nhiều.
Bọn họ không sợ đối thủ rõ rành rành như Lưỡng Nghi Ma Tông, Lục Đạo Kiếm Tông, chỉ sợ mấy tông môn ngoài mặt nhận quà, giao hẹn này nọ, cười tươi với mình.
Sợ người ta nhận bảo bối nhưng phút then chốt thì trở mặt.
Loại này càng khiến người tức giận, nhưng cũng càng khiến người vô lực.
- Địa Nguyên tông chủ, ngươi hãy nói xem kéo dài nửa tháng có tác dụng gì?
Mọi người đều đang nhìn gã.
Hiên Viên Đạo nhếch môi nói:
- Đừng hỏi, lần này nghe lời ta.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Phương Thái Thanh nói:
- Vậy làm theo lời của Địa Nguyên tông chủ.
- Được.
Có nhiều Kiếp Lão trong Độ Kiếp Phong, trên cơ bản đều có một ít quyền lực, cố gắng hết sức kéo dài thời gian Địa Ngục chiến trường đúng là có chút lợi cho Thái Cổ Thần Tông, ít nhất thêm chút thời gian giảm xóc.
Có người hỏi:
- Việc này cần hỏi, e rằng tám Thần Vực khác không chịu thì tính sao bây giờ?
Hiên Viên Đạo nói:
- Tại sao không chịu? Bọn họ có thể đến muộn, khiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội tổ chức trễ thì tại sao chúng ta không thể kéo dài thời gian chữa thương? Nếu không phục thì đệ tử Thái Cổ Thần Tông chúng ta không đánh nữa.
Thật ra trong ba tông chủ thì Hiên Viên Đạo ít gây chú ý, hôm nay gã nói chuyện với thái độ cứng rắn, cộng thêm thế lực Thái Cổ Hiên Viên thị ở sau lưng gã, khiến gã có chút phát ngôn.
Phương Thái Thanh nói:
- Chúng ta cùng nhau ra ngoài thương lượng với bọn họ.
Ba tông chủ cùng hành động, tuyên bố thời gian cuộc chiến Địa Ngục.
Như bọn họ dự đoán, tám Thần Vực căn bản không để ý những việc vặt này.
Bên Lưỡng Nghi Ma Tông vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, đặc biệt động lòng người, chỉ âm thanh đã khiến người cảm giác toàn thân rạo rực:
- Ba vị tông chủ, nếu thời gian đầy đủ thì hãy suy nghĩ cho kỹ càng.
Hiên Viên Đạo lạnh lùng nói:
- Chắc chắn sẽ suy nghĩ rõ ràng.
Cứ như thế quyết định thời gian.
Đối với bọn họ thì chút thời gian chữa thương đó trôi qua trong chớp mắt.
Đệ tử các tông môn qua vòng thứ nhất có thể thừa dịp này làm quen, luyện tập, hình thành một tổng thể, mới có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất.
. . .
Trong đường hầm.
Phương Thái Thanh ngừng lại, quay đầu nhìn Hiên Viên Đạo, nói:
- Đừng nói với ta là ngươi kéo dài thời gian để cho Lý Thiên Mệnh tu luyện nhé?
Hiên Viên Đạo hỏi ngược lại:
- Không được sao?
Ánh mắt Phương Thái Thanh hờ hững nói:
- Thì cũng được, nhưng vì một đệ tử mà làm như vậy có hơi gióng trống khua chiêng. Ngươi định đặt cược vào Lý Thiên Mệnh, trông chờ hắn có thể cố gắng xoay chuyển?
Hiên Viên Đạo nghiêm túc nói:
- Xem biểu hiện hôm nay của hắn, tổng hợp tốc độ tiến bộ của hắn trong khoảng thời gian này, kết hợp quan sát của ta đối với ý chí và đấu chí của hắn, ta cho rằng có thể làm.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Ngươi định ra tay, trợ giúp hắn vào Sinh Tử Kiếp?
Hiên Viên Đạo nói:
- Đúng.
Phương Thái Thanh nói:
- Vào Sinh Tử Kiếp thì hắn có thể dùng sức mạnh của bản thân thay đổi thế cục, khiến đệ tử của chúng ta có thể sống sót trong Địa Ngục chiến trường?
- Ngươi không thử làm sao biết không thể?
Phương Thái Thanh nói:
- Vậy thì thử xem.
Hiên Viên Đạo nói:
- Bất kể như thế nào, cho dù những đệ tử này chết hết, Thái Cổ Thần Tông vẫn thề sống chết thủ vệ tôn thần.
- Còn cần ngươi nói sao? Không có người hy sinh, ai biết ai là kẻ địch, ai là bằng hữu?
Phương Thái Thanh nói một câu, xoay người rời đi.
Để lại Hiên Viên Đạo và Kiếm Vô Ý.
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Ngươi có ý tưởng gì không?
Kiếm Vô Ý khoát tay nói:
- Không có.
. . .
Lý Thiên Mệnh biết, sau khi Thiên Vân chiến trường kết thúc sẽ có vài ngày nghỉ ngơi.
Lý Thiên Mệnh đi thẳng tới Trạm Tinh Cổ Lộ.
- Thiên Mệnh.
Không đi bao lâu, Lý Thiên Mệnh gặp gỡ một nam nhân mặc long bào màu vàng, đúng là Hiên Viên Đạo.
Lý Thiên Mệnh tiến lại gần:
- Tông chủ.
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Đã chết nhiều người, nhìn thấy rồi chứ?
- Đã thấy.
- Định làm thế nào?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Cố gắng hết sức mình, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hiên Viên Đạo nói:
- Tốt. Ta thông báo cho ngươi, nửa tháng sau Địa Ngục chiến trường khai chiến, ngươi còn có thời gian chuẩn bị.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chẳng phải chỉ được nghỉ dưỡng bốn, năm ngày sao?
Hiên Viên Đạo trả lời:
- Ta đề nghị kéo dài thời gian.
- Tại sao?
- Có thêm thời gian mang ngươi vào Sinh Tử Kiếp, trông chờ ngươi có thể cố gắng xoay chuyển, đi thay đổi số phận của Thái Cổ Thần Tông chúng ta.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Tông chủ coi trọng ta như vậy?
Hiên Viên Đạo nói:
- Ta tin tưởng tôn thần, cũng tin tưởng những gì mình thấy. Sức của một người chung quy có hạn, nhưng ta nhìn thấy khả năng vô hạn trên người của ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tạ tông chủ thưởng thức.
Hiên Viên Đạo nói:
- Bây giờ đi theo ta, ta mang ngươi đi bên trong Thiên Nguyên Đỉnh, nơi đó tồn tại một loại phương thức, hoặc nên nói là một loại khiêu chiến, có thể khiến ngươi trực diện Sinh Tử Kiếp cảnh. Nếu như làm lỗi có lẽ sẽ suy kiệt mà chết ngay tại chỗ, nhưng nếu như thành công, ngươi có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, đi trước thời gian.
Trong mắt Lý Thiên Mệnh lộ tia ngượng nghịu:
- Ngay bây giờ?
- Có vấn đề?
Lý Thiên Mệnh đau đầu nói:
- Tông chủ, cảnh giới thật của ta bây giờ là Cổ Thánh cảnh đệ bát trọng, ta còn chưa đến đệ cửu trọng.
Hiên Viên Đạo ngây người:
- . . . !
Hiên Viên Đạo khiếp sợ hỏi:
- Ngươi là Cổ Thánh cảnh đệ bát trọng mà giết Phong Đạo Nghĩa Sinh Kiếp tam trọng, ngươi là quái vật gì vậy?
Lý Thiên Mệnh gãi đầu nói:
- Chủ yếu nhờ kiếm được tôn thần ban cho lợi hại thôi.
Hiên Viên Đạo nói:
- Không phải kiếm, là bản thân ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tóm lại tông chủ cứ coi như ta bây giờ là Sinh Kiếp tam trọng.
Hiên Viên Đạo nhíu mày nói:
- Không giống nhau, nếu biết trước thì ta đã kéo dài hơn nữa rồi, không ngờ rằng ngươi còn chưa đến đệ cửu trọng, vậy thì không vượt Sinh Tử Kiếp được.