Thế cục hoàn toàn thay đổi.
Nhóm người Phương Thần Cảnh và Phương Nguyệt Vi trong phút chốc da đầu tê dại, thậm chí trợn mắt há hốc mồm, dù cho tâm trạng phấn chấn, nhưng giây phút này, bọn họ rốt cuộc cảm thụ được sự khủng bố đến từ Lý Thiên Mệnh.
Mí mắt Phương Thần Cảnh co giật dữ dội, gục mặt xuống.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Lý Thiên Mệnh có thể làm phó thống lĩnh.
Trong khoảnh khắc, đa số đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông lựa chọn chạy trốn.
Bởi vì bọn họ đã trông thấy Bắc Cung Thiển Vũ mang theo mười mấy người trở lại.
Lý Thiên Mệnh tru sát hai người không quá lâu, tốc độ của nhóm Bắc Cung Thiển Vũ khá nhanh.
- Mau rút!
Đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hành động lần này hoàn toàn thất bại.
Giọng nói lạnh băng của Lý Thiên Mệnh vang vọng:
- Ta nói rồi, đừng hòng tên nào đi được.
Cho bọn họ đi để Khương Vô Tâm và người của Thần Vực khác kéo đến tiêu diệt Thái Cổ Thần Tông sao?
Cho đến ngày nay, sống chết vô tình, Lý Thiên Mệnh không còn ngây thơ nữa.
Nhân từ một phút giây là hại chết chính mình!
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý đó.
Phương Thần Cảnh và Bắc Cung Thiển Vũ cùng ra lệnh:
- Ngăn bọn chúng lại!
Ầm ầm ầm!
Rễ cây màu đen của Khởi Nguyên Thế Giới Thụ lần lượt bắn lên, trong phút chốc đan thành một lồng giam ở bốn phía, vô số dây leo thánh quang mang theo cành lá Mạn Châu Sa Hoa quét tới, hoàn toàn đóng kín chiến trường.
- Tại sao chỉ cho phép bọn chúng giết đồng bào huynh đệ của chúng ta, không cho chúng ta giết ngược lại?
- Các huynh đệ, cho Lục Đạo Kiếm Tông chết đi, cắt đứt truyền thừa của chúng!
- Báo thù cho huynh đệ tỷ muội đã chết!!!
- Giết!!!
Tiếng giết rung trời!
Khoảng thời gian này, đệ tử Thiên Nguyên của Thái Cổ Thần Tông đã phải chịu bao nhiêu ức chế và áp lực.
Bọn họ nhìn bằng hữu chết đi, nhìn tông môn bị khi nhục, nhìn người của tám Thần Vực diễu võ dương oai trong Thái Cực Phong Hồ, mọi người không xem bọn họ như con người, tuyên bố tùy ý tàn sát.
Bây giờ thì cơ hội báo thù đã đến!
Có Lý Thiên Mệnh đi đầu giết người, bọn họ còn sợ gì bị trả thù?
Nếu sợ chết thì đã không vào đây.
- Các huynh đệ, hãy để chúng ta oanh động đại lục một lần!
Một tiếng gầm lên đổ ra nhiệt huyết trong lòng và thù sâu như biển máu.
Ý chí cuồng nhiệt, linh hồn đấu tranh bất khuất, tôn nghiêm của Đệ Nhhất Thần Vực, các loại tâm trạng hội tụ.
Có Khởi Nguyên Thế Giới Thụ điều khiển toàn trường, đệ tử của Lục Đạo Kiếm Tông gặp rắc rối lớn, bọn họ chẳng những bị yếu thế về số người, còn thiếu rất nhiều cường giả từ Sinh Kiếp tứ trọng trở lên.
Ngược lại Thái Cổ Thần Tông, bao gồm Lý Thiên Mệnh, có tổng cộng bốn người.
Lý Thiên Mệnh và thú bản mệnh của hắn lao vào đoàn người, trên cơ bản gặp người liền giết.
Dưới Đông Hoàng Kiếm không có toàn thây!
Hắn giết đến điên rồi.
Lý Thiên Mệnh hỏi một người:
- Ngươi muốn ép chết Linh Nhi?
- Linh Nhi là ai?
Người kia sắc mặt sầu thảm, bối rối, kết giới Địa Ngục của gã đã bị Lý Thiên Mệnh phá vỡ.
Phập!
Khi Lý Thiên Mệnh lướt qua người gã thì đầu của người này đã lăn dưới đất.
Bõm!
Xác chết chìm xuống vũng bùn.
Lý Thiên Mệnh đã chạm mặt người thứ hai.
Hắn âm u cười hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn ép chết Linh Nhi phải không?
Đối phương xương cứng, húc đầu xông lên:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đi chết đi! Ngươi hù dọa ta hả?
Keng keng!
Phập!
Lý Thiên Mệnh liên tục ba kiếm.
Một kiếm đánh ra kết giới Địa Ngục.
Một kiếm chém nát kết giới.
Một kiếm cuối cùng xuyên thủng trái tim của người này.
- Người tiếp theo, lên đây trả lời câu hỏi!
Lý Thiên Mệnh như bị ma chỉ đường quỷ dẫn lối, không ai có thể chắn, ai gặp phải hắn là nghe tiếng sợ vỡ mật.
- A!!!
- Chạy mau, bọn họ điên rồi!
- Nhất Nguyên Thần Tông, các ngươi hại toàn tông bị hủy diệt, Thần Vực diệt vong!
Còn chưa la trọn câu, người mất đi kết giới Địa Ngục đa số bị Thông Thiên cương khí của Huỳnh Hỏa xuyên thủng, hoặc bị Phệ Huyết Kiếm Vũ của Tiên Tiên xuyên thấu, chết thảm ngay tại chỗ.
Trên Chiểu Trạch Địa Ngục, xác của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh xen lẫn với nhau, máu chảy thành sông!
Khắp nơi đều là mảnh vụn tay chân cụt.
Tùy theo Hiên Viên Vũ Thành mang người trở về, gặp mặt liền giết, đệ tử của Lục Đạo Kiếm Tông đụng phải toàn bộ thành viên Thái Cổ Thần Tông thì càng thêm tan vỡ, cơ hồ chết hết.
Bọn họ rất thông minh, trước tiên đánh ra kết giới Địa Ngục rồi chờ, dù sao kết giới Địa Ngục hiện ra, người bị nhốt tại chỗ, không thể rời đi.
Chờ tất cả kết giới Địa Ngục bị đánh ra thì sẽ thả đám người núp trong kết giới, vây công đến chết!
Rốt cuộc . . .
Khi mọi người đều toàn thân nhuộm máu thì chiến tranh kết thúc.
Lý Thiên Mệnh lập hạ công lao dũng mãnh, đặc biệt là thú bản mệnh Tiên Tiên của hắn, kiểm soát chặt chẽ toàn bộ chiến trường, dây leo cành lá của nó cơ hồ trợ giúp mỗi một đệ tử của Thái Cổ Thần Tông đối phó kẻ địch.
Đưa mắt nhìn bốn phía, cơ hồ toàn là xác của đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông và thú bản mệnh của họ.
Sau khi Lý Thiên Mệnh gia nhập chiến trường, bên Thái Cổ Thần Tông chỉ có thú bản mệnh của vài đệ tử bị đánh ra kết giới Địa Ngục, nhưng không mất điểm.
Cuối cùng đánh nát kết giới Địa Ngục cho nhát cuối cùng thì Lý Thiên Mệnh gặt đầu người nhiều nhất, cho nên điểm của hắn hiện giờ chắc chắn rất cao.
Sau khi Bắc Cung Thiển Vũ và Hiên Viên Vũ Thành trở về thì chiến đấu càng không có gì bất ngờ xảy ra, một khi hình thành áp chế, Lục Đạo Kiếm Tông binh bại như núi đổ.
Bọn họ vốn có bốn mươi lăm đệ tử, bây giờ chỉ còn lại mười lăm người, ít nhất trong chín tông môn.
Rõ ràng, đây là một cuộc tập kích tự đại đã tạo thành sai sót thảm bại!
Nhưng nói thật lòng, Phong Sóc Vũ và Phong Lâm Âm gần như suýt thành công, nếu để các nàng làm được thì đệ tử Thái Cổ Thần Tông tuyệt đối gặp kết cục thê thảm.
- Kiểm tra xem có cá lọt lưới không!
Hiên Viên Vũ Thành bị rung động mạnh, hắn vừa nói vừa nhìn Lý Thiên Mệnh ở trong góc.
Lý Thiên Mệnh đang sai khiến thú bản mệnh của mình phun nước rửa vết máu trên Đông Hoàng Kiếm, trải qua một trận tử chiến, lập công lao hãn mã, nhưng hắn bình tĩnh như thể không có chuyện gì phát sinh, nét mặt thản nhiên, không có hân hoan, cũng không có sợ hãi.
- Vũ Thành đại ca, thiếu một tên, chỉ có hai mươi chín cái xác, kẻ chạy mất dường như là Phong Tiểu Lê.
- Hắn là Sinh Kiếp tứ trọng, ban đầu đấu với Nguyệt Vi tỷ, về sau có thể là thấy tình thế nên bỏ chạy, thú bản mệnh của hắn là thuộc tính thổ, phỏng chừng nương vũng bùn chạy thoát.
Đây tuyệt đối không phải tin tức tốt!
Một người chạy trốn đại biểu vị trí của Địa Ngục Thụ bị lộ.
Càng có nghĩa là mấy ngày tiếp theo nhất định sẽ có người tiến đến.
Đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông thảm bại đau buồn giận dữ rất có thể sẽ liên hợp với người của Thần Vực khác.
Hân hoan chiến thắng trở thành nước lạnh, sau khi vui sướng báo thù thì mọi người mặt như đưa đám.
Hiên Viên Vũ Thành nhìn về hướng mọi người, nói:
- Mọi người, hãy nghe ta nói một câu! Chúng ta đi vào đây với mục đích là cái gì? Chẳng phải là giết người báo thù sao? Hiện giờ chúng ta khiến Lục Đạo Kiếm Tông chết hai mươi chín người, khiến bọn họ trả giá đau điếng, chúng ta lời rồi, đã như vậy còn sợ cái gì? Về sau cầm chặt mệnh trong tay, bao nhiêu tên đến thì giết bấy nhiêu, dù sao đều phải chết, hiện tại đã là không lời không lỗ, kế tiếp, giết một tên có lời, giết hai tên lời to. Lịch sử nghìn năm về sau của Viêm Hoàng đại lục này có ai quên được chúng ta làm ra sự tình hùng vĩ mênh mông như thế trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội này?
- Vũ Thành đại ca nói đúng!
- Đã không lời không lỗ thì sợ cái quái gì? Lần này để huynh đệ Thái Thanh Phương thị chịu khổ, lần sau Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta xung phong, nếu có ai chết thì để chúng ta chết!
Đôi khi người trẻ tuổi dễ thỏa mãn như vậy đấy.