Hiên Viên Vũ Thành đã tìm hiểu vụ việc vừa rồi.
- Các vị, lần này chúng ta nhiều lần thoát chết, bảo vệ Địa Ngục Thụ, còn giết gần hết cẩu tặc của Lục Đạo Kiếm Tông, Lý Thiên Mệnh chém chết tỷ muội Phong Sóc Vũ và Phong Lâm Âm, có công lớn nhất. Ta không nói lời khách sáo, trên chiến trường này, Lý Thiên Mệnh là huynh đệ ruột của Hiên Viên Vũ Thành này, ta sẵn sàng bán mạng vì hắn, chết muôn lần không chối từ!
Bắc Cung Thiển Vũ vươn tay ra:
- Ta cũng sẵn sàng! Mọi người cùng sống cùng chết, về sau chín tầng trời, chúng ta cùng sống cùng chết!
Mỗi người đều vươn tay ra, bàn tay chồng lên nhau, hơn bốn mươi người thì hơi đông, khó mà chen vào.
Phương Thần Cảnh lắc đầu, cười khổ một tiếng:
- Lợi hại, ta phục.
- Vậy ngươi tính thế nào?
Phương Thần Cảnh nói:
- Thì đi theo bọn họ, xem có thể làm ra thứ gì không. Nhưng nghe nói Khương Vô Tâm yêu thê như mạng, nếu hắn biết tin tức mà không nổi điên thì ta không họ Phương.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Không sao, ai đều có người mình yêu, ai đều có thể chiến đấu chém giết vì người mình yêu, Khương Vô Tâm làm được, Lý Thiên Mệnh làm được, chúng ta cũng làm được.
Phương Thần Cảnh nói:
- Nàng nói đúng, không liên quan thiện ác, chờ xem ai có thể sống sót trong Tu La tràng này, nói chuyện bằng bản lĩnh!
Phương Nguyệt Vi nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi cảm thấy hắn có bản lĩnh đó không?
Phương Thần Cảnh nói:
- Chờ xem!
. . .
- Khương Vô Tâm?
Lý Thiên Mệnh vuốt Đông Hoàng Kiếm rồi cất vào.
- Trong Địa Ngục chiến trường có ít nhất bốn, năm người giống như Khương Vô Tâm. Nhưng đều phải chết!
Lý Thiên Mệnh biết Lục Đạo Kiếm Tông một hơi chết hai mươi chín người, người sau thảm hơn người trước, bên ngoài kết giới Thiên Nhãn chắc chắn đã oanh động.
Thậm chí, Thái Cổ Thần Tông sẽ có xung đột kịch liệt với Lục Đạo Kiếm Tông.
Toàn bộ Viêm Hoàng đại lục, các tông môn đều có kết giới Thiên Nhãn, như vậy là toàn thiên hạ đều đang nhìn Lý Thiên Mệnh kiếm chém tỷ muội Phong gia, là nguyên nhân gây nên cái chết của hai mươi chín đệ tử đứng đầu Lục Đạo Kiếm Tông, hắn giết nhiều người nhất.
Lần này oanh động mãnh liệt hơn giết chết Phong Đạo Nghĩa nhiều, cơ hồ lấy mạng của Lục Đạo Kiếm Tông.
Trên Tam Nguyên chiến trường, đám cường giả Lục Đạo Kiếm Tông sẽ có phản ứng gì?
Trên Kiếm Hồn Đế Sơn, đệ tử nguyên Lục Đạo Kiếm Tông sẽ gầm rú ra sao?
Cảnh tượng đó chỉ tưởng tượng thôi đã kích động.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không thấy được, hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Hắn vào Địa Ngục chiến trường vì muốn làm sát thần.
- Hiện tại, chỉ là bắt đầu!
Bọn họ muốn giết chết Khương Phi Linh, lửa giận của Lý Thiên Mệnh sẽ không ngừng lại ở đây!
. . .
Tầng thứ tám Hàn Băng Địa Ngục, bên cạnh Địa Ngục Thụ.
Nơi này băng phong nghìn dặm, nhiệt độ cực thấp, còn có hàn triều lạnh băng ập đến, có thể đông chết người.
Khương Vô Tâm cầm một thanh trường kiếm màu đen, đang ngộ kiếm.
Có người hỏi:
- Sóc Vũ và Lâm Âm đi điều tra tầng chín Địa Ngục mà sao chưa thấy về?
Khương Vô Tâm không nói chuyện, hắn tập trung tinh thần vào kiếm.
Thời gian trôi qua.
Bỗng nhiên, phương xa có một người nghiêng ngả chạy lại, sắc mặt sầu thảm, người đầy vết máu, bước chân loạng choạng.
Mười mấy người bên cạnh Địa Ngục Thụ đứng bật dậy:
- Phong Tiểu Lê?
Nghe cái tên này Khương Vô Tâm mới buông xuống trường kiếm, mắt của hắn che vải đen, dùng tai nghe động tĩnh bên ngoài, hoặc nên nói là nghe bằng tâm.
Khương Vô Tâm còn đắm chìm trong lĩnh ngộ vừa rồi, thuận miệng hỏi:
- Sao chỉ có một mình ngươi, bọn họ đâu?
- Khương sư huynh!
Phong Tiểu Lê quỳ dưới lớp băng, toàn thân run rẩy.
Khương Vô Tâm hỏi:
- Sao vậy?
Môi Phong Tiểu Lê mấp máy, không nói nên lời.
Mấy người bên cạnh lên tiếng:
- Phong Tiểu Lê, đừng làm hồi hộp chứ!
- Bộ dạng này của ngươi trông như thể xảy ra chuyện gì, Lục Đạo Kiếm Tông chúng ta không đắc tội ai, sao mà có chuyện được chứ.
- Đừng giỡn nữa.
Giọng Phong Tiểu Lê khàn khàn nói:
- Khương sư huynh, điều ta sắp nói ra, sư huynh cố gắng chịu đựng.
Mọi người sửng sốt:
- Hả?!
Thật sự xảy ra chuyện?
Làm sao có thể?
Khương Vô Tâm lau kiếm trong tay, nói:
- Nói đi.
- Là vầy, chúng ta điều tra tầng chín Chiểu Trạch Địa Ngục, không ngờ trực tiếp phát hiện Địa Ngục Thụ, nhìn thấy đệ tử của Thái Cổ Thần Tông ở bên cạnh Địa Ngục Thụ, đều là Thái Thanh Phương thị, chỉ có mười lăm người. Sóc Vũ và Lâm Âm quyết định lập tức tiến công, hủy Địa Ngục Thụ của bọn họ, dù sao chúng ta có ba mươi người, đông hơn đối phương gấp hai lần. Mắt thấy bọn họ sắp thành công, Lý Thiên Mệnh xuất hiện, tiếp đó . . .
Khương Vô Tâm bỗng ra tay xách Phong Tiểu Lê lên:
- Nói!
- Lý Thiên Mệnh đánh bại hai người hợp sức rồi giết họ! Tiếp đó đệ tử Thái Cổ Thần Tông khác trở về, tổng cộng hơn bốn mươi người vây giết, giết hết người của chúng ta, chỉ có một mình ta trốn thoát! Hai mươi chín người khác đều chết rồi!!!
Phong Tiểu Lê nói hết một hơi rồi gào khóc.
Bịch!
Phong Tiểu Lê bị ném xuống đất.
Hàn khí buốt giá khuếch tán toàn trường, Phong Tiểu Lê ngước đầu lên, trông thấy cả người Khương Vô Tâm phát ra kiếm khí hung ác bạo ngược.
Thiên địa yên tĩnh!
- Không thể nào! Phong Tiểu Lê, ngươi đừng đùa giỡn, đệ đệ của ta đâu?
- Đúng rồi, sao có thể đùa chuyện như vậy được? Lý Thiên Mệnh là cảnh giới gì mà đánh bại được hai người hợp sức?
- Nghe nói hắn mới Cổ Thánh cảnh! Cho dù đột phá thì cùng lắm là đánh ngang tay với Tử Kiếp tam trọng!
Những người khác vẻ mặt khẩn trương, vội vàng túm lấy Phong Tiểu Lê hỏi han.
- Là thật, là thật!
Phong Tiểu Lê nằm dưới đất, lệ rơi như mưa, đã đánh mất đấu chí.
- Đệ tử của tôn thần đó . . . hắn rất mạnh . . .
Lần thứ hai tĩnh mịch!
Mọi người ngơ ngác nhìn Khương Vô Tâm rồi ngó Phong Tiểu Lê.
Khương Vô Tâm không có mắt, không thấy được biểu cảm của gã, nhưng thậm chí sợi tóc của gã cũng rung nhẹ, sát khí kinh khủng khiến người da đầu tê dại.
Khương Vô Tâm nói:
- Phong Tiểu Lê, mang ta đi.
Có người thê lương nói:
- Sư huynh, chúng ta đã biết vị trí của Địa Ngục Thụ của bọn chúng, ta kiến nghị chúng ta đi lên trên tìm tông môn khác, hợp sức diệt tuyệt Thái Cổ Thần Tông!
Khương Vô Tâm không nghe, gã xách Phong Tiểu Lê lên, nói:
- Hiện tại, mang ta đi tìm bọn chúng.
- Khương sư huynh, bọn họ có hơn bốn mươi người . . .
- Ở đây, ta muốn giết một người, bao nhiêu người đều ngăn không được.
Khương Vô Tâm bóp cổ Phong Tiểu Lê:
- Dẫn đường!
Sát khí tĩnh mịch từ bàn tay của Khương Vô Tâm lan tràn đến cần cổ.
Phong Tiểu Lê biết, đây là giây phút mà Khương sư huynh kinh khủng nhất.
- Vâng . . .