Lục Đạo Thần Vực, Kiếm Hồn Đế Sơn.
Chẳng những là tông môn, toàn bộ Lục Đạo Thần Vực chìm trong im lặng tuyệt đối một khoảng thời gian cực kỳ lâu.
Ba mươi đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông, lúc sắp hủy diệt được Địa Ngục Thụ thì bọn họ mừng rỡ, reo vui, gầm rống cổ vũ.
Sau khi Lý Thiên Mệnh giết Phong Lâm Âm thì bọn họ lửa giận ngút trời, lần thứ hai la lối, tức giận đến xì khói!
Kế tiếp, khi hai mươi chín đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông đều chết trận, núi sông vạn dặm Lục Đạo Thần Vực chìm trong im lặng tuyệt đối.
Mỗi người đều sắc mặt xanh tím, biểu cảm lúng túng, giận điên lên, nhưng chợt phát hiện chính mình chỉ là ngoài mạnh trong yếu, hư trương thanh thế, cái gì đều làm không được, biểu cảm đó có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Hai mươi chín người chết không phải người bình thường, mỗi người đều là kỳ tài ngút trời của Lục Đạo Kiếm Tông, tinh anh lựa chọn trong ức vạn người, là tồn tại trong ước mơ của nhiều người.
Bạn cùng lứa, người khác là Địa Chi Thánh cảnh, Thiên Chi Thánh cảnh, bọn họ Sinh Tử Kiếp cảnh!
Toàn bộ Lục Đạo Thần Vực, nhiều người cả đời cũng không thể bước chân vào Sinh Tử Kiếp.
Nhưng mà . . .
Hai mươi chín đệ tử nắm chắc phần thắng, ý đồ mạo hiểm từng bước trả thù đệ tử của Thái Cổ Thần Tông, nhưng họ đánh giá thấp tâm huyết báo thù của Thái Cổ Thần Tông, càng đánh giá thấp sự hung ác của Lý Thiên Mệnh.
Bị người Thái Cổ Thần Tông trông yếu đuối dễ ăn hiếp này đâm một nhát quá đau, Lục Đạo Thần Vực hoàn toàn ngây người.
Toàn bộ tông môn lặng ngắt như tờ, có thể nghe tiếng kim rơi.
Đệ tử, các trưởng bối hai mặt nhìn nhau, người vừa rồi còn la ó, nhục mạ hiện giờ đều ngậm miệng lại, mặt đã đổi thành màu tím.
- Việc . . . việc này quá . . .
- Còn cần tiếp tục nữa không? Khai chiến đi! Lập tức cử Lục Đạo quân đoàn của chúng ta tiến công Nhất Nguyên Thần Tông, hủy diệt Nhất Nguyên Thần Vực!
- Diệt sạch cẩu tặc, báo thù cho đệ tử của chúng ta!
Sau tĩnh lặng là các tiếng mắng chửi thi nhau vang lên, đây là lời tức giận xúc động của người trẻ tuổi, trên thực tế thì lời nói của bọn họ chẳng có ích gì cả.
Bởi vì tiến công Thái Cổ Thần Vực không phải do một Thần Vực quyết định.
Trước mắt có ít nhất năm Thần Vực đưa ra tín hiệu rất rõ ràng.
Đệ Nhất Thiên Hạ Hội là một cái cơ hội.
Nếu Thái Cổ Thần Vực đồng ý xử quyết tôn thần, có thể nhanh chóng quyết định.
Nếu như không muốn, sau khi Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, ngày năm Thần Vực hợp sức tiến công đã không còn xa.
Vậy là thái độ của ba Thần Vực còn lại rất trọng yếu!
Bất kể như thế nào, ít nhất Lục Đạo Thần Vực đã đến mức độ không chiến không được, nếu không thì khó vơi mối hận này.
Giây phút này, chúng sinh ở Lục Đạo Thần Vực đều ghi nhớ Lý Thiên Mệnh.
- May mắn Phong Tiểu Lê trở lại rồi.
- Chắc chắn Khương Vô Tâm giận như sát thần, lâu rồi hắn không ra tay, chờ xem hắn làm sao giết Lý Thiên Mệnh trong đám quân địch!
. . .
Chiểu Trạch Địa Ngục, Địa Ngục Thụ.
Bản thể Khởi Nguyên Thế Giới Thụ của Tiên Tiên quấn quanh Địa Ngục Thụ, bảo hộ nó ở bên trong, linh thể thì treo trên cánh tay của Lý Thiên Mệnh, giương mắt to nhìn khắp nơi.
Hiên Viên Vũ Thành và Bắc Cung Thiển Vũ đều co rút phạm vi phòng thủ, hiện tại ngược lại là Lý Thiên Mệnh ở vòng ngoài cùng.
- Bọn họ đã thấy chết không sờn.
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn, Hiên Viên Vũ Thành và Bắc Cung Thiển Vũ đang nhỏ giọng nói chuyện, có hơi hướm giao lưu lần cuối trước tận thế.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Ngươi định làm thế nào? Vào Tử Kiếp rồi thủ đến cùng?
Lý Thiên Mệnh phàn nàn:
- Muốn vào Tử Kiếp nhất trọng thì lúc nào chẳng được, đi vào dễ dàng, đi ra khó khăn, tốt nhất là ra Địa Ngục chiến trường rồi mới thăng cấp. Dù sao nơi này không tiện cho việc tu hành, khi đã vào Tử Kiếp thì thời gian sẽ trôi qua hơn một trăm lần, già nhanh, tưởng tượng thôi đã đau lòng, thanh xuân của ta! Tiểu Mệnh Kiếp chó chết!
Huỳnh Hỏa chu mỏ nhọn nói:
- Được của hời còn càu nhàu cái gì, không có Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp thì ngươi là con gà bệnh nhảy nhót ở Đông Hoàng Tông kìa.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Bậy nào, ít nhất đến Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh thư giãn vùi vào lông Đế Ma Hỗn Độn của Meow Meow, nhìn đằng trước âm u.
Meow Meow hiếm khi nghiêm túc hỏi:
- Trừ vào Tử Kiếp, hiện giờ đã bị lộ vị trí, còn có biện pháp khác không?
- Hết rồi, Khương Vô Tâm đi liên hợp mấy người khác, nếu tìm được người thì trừ tử chiến, không còn cách nào khác, dù sao Địa Ngục Thụ ở đây. Nhưng ta có Thái Nhất Tháp, có tốc độ của ngươi, dù gì khống chế được, miễn ta còn sống thì bọn chúng giết một huynh đệ tỷ muội của Thái Cổ Thần Tông thì chúng ta sẽ trả lại gấp mười lần! Ta không cứu người được chứ giết người thì khó gì.
Lý Thiên Mệnh nói câu cuối qua kẽ răng, nghe cực kỳ âm trầm lạnh lẽo.
Vừa dứt lời, Lý Thiên Mệnh híp mắt lại.
Bởi vì . . .
Lý Thiên Mệnh nhìn phương xa đằng trước, trong phạm vi tầm nhìn xuất hiện hai người.
Một thanh niên toàn thân rách rưới đi ở đằng trước, vẻ mặt có chút hoảng loạn, thoạt nhìn đang dẫn đường.
Một thanh niên khác vóc dáng không cao, thậm chí hơi nhỏ gầy, mặt mũi có chút bình phàm, trên mặt bịt mảnh vải đen che mắt.
Sát khí kinh người vòng quanh người này, giống như một thanh ma kiếm, kiếm khí cùng âm sát hỗn hợp, khiến người nhìn cực kỳ khó chịu, hơi thở Tử Kiếp cực kỳ rõ ràng trên người của gã. Lực lượng Tử Kiếp cộng thêm sát khí âm u, tuy rằng cách trên ngàn thước nhưng mũi nhọn cơ hồ đâm đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Thanh niên ngồi trên con sói đen to lớn, sói đen lớn còn hơn Đế Ma Hỗn Độn của Meow Meow, đáng sợ nhất là trong mắt nó có hơn năm trăm đốm sao, chứng minh đây là một con Sinh Tử Kiếp Thú ngũ giai, cấp bậc cao hơn Huỳnh Hỏa và Tiên Tiên một bậc.
Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay:
- Thôn Nhật Ma Lang, Khương Vô Tâm?
Đệ tử Nhất Nguyên Thần Tông có thú bản mệnh đốm sao thì cao nhất là Lý Thiên Mệnh.
Tuy Khương Vô Tâm là Ngự Thú Sư bình thường nhất, chỉ có một con thú bản mệnh, nhưng thú bản mệnh Thôn Nhật Ma Lang của gã cơ hồ có đốm sao nhiều nhất Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.
Ngự Thú Sư bình thường bởi vì có ít thú bản mệnh, cần Thần Nguyên không quá nhiều, nhưng ở tuổi này sở hữu thú bản mệnh có năm trăm đốm sao thì vẫn khá hiếm thấy.
Mấu chốt là thú bản mệnh phải chịu đựng được tiến hóa.