Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1109 - Chương 1109 - Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ Thứ Năm

Chương 1109 - Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ năm
Chương 1109 - Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ năm

Nhưng muốn cả gia đình sống sót, có được tôn nghiêm, vô âu lo nhất định phải tiêu diệt năm Thần Vực.

Ít nhất cần đánh ngã bọn chúng.

Khương Phi Linh nói:

- Ca ca đừng sốt ruột quá, đã tốt lắm rồi, kế tiếp sẽ càng lúc càng tốt hơn nữa.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:

- Ừm.

- Có tính toán gì không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiếp theo chủ yếu là tu hành, chuyện Thiên Tinh Cảnh cần chờ bọn họ sắp xếp. Những mặt khác thì ta có thể tiếp tục, đi Phồn Tinh Trì và Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch tu luyện. Thừa dịp này bắt lấy Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, gần đây bởi vì Đệ Nhất Thiên Hạ Hội làm chậm trễ, nếu không thì hiện tại ta đã lấy được Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn rồi.

Khương Phi Linh nói:

- Ừ ừ! Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn là phụ mẫu của ca ca sắp xếp, phải cố gắng nhanh chóng bắt lấy nó.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta ở bên nàng một lúc nữa rồi đi ngay.

Gần gũi trong phút giây càng khiến Lý Thiên Mệnh biết, có thể cùng người mình yêu nhất an nhiên hưởng thụ sinh hoạt là điều tuyệt vời nhất trần gian.

Vì biến ngắn ngủi thành vĩnh hằng, hắn rơi vào vòng xoáy này nhất định phải tử chiến đến cùng!

Gà lửa bỗng ló ra từ sau lưng hai người, kêu lên:

- Này, từ lúc nào hai ngươi đổi ngày trước biến thành ngày sau rồi?

- Xéo ngay!

Lý Thiên Mệnh chộp lấy con gà ném bay ra ngoài.

- Xấu hổ, ha ha!

Gà con bay trên trời không quên cười lớn.

Khương Phi Linh nhức đầu nói:

- Huỳnh Hỏa xấu, càng lúc càng hư hỏng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chỉ có ta là ngây thơ thánh thiện.

Khương Phi Linh lườm hắn:

- Ca ca ngây thơ thánh thiện? Làm ơn lấy cái tay ra được chứ?

Lý Thiên Mệnh nghiêm trang thu về Long Trảo Thủ:

- Ồ? Ngại quá, bàn tay tự nhúc nhích chứ không phải ta muốn.

- . . .

Tiên Tiên bỗng hét to.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Gì vậy?

Tiểu tiên nữ mếu máo:

- Có cái trứng thối, hôi rình luôn, ui da, đau quá đi, hu!

- Trứng thối gì?

Nhóm Lý Thiên Mệnh ngây ra.

Tiên Tiên rưng rưng nói:

- Ở trong bụng của ngươi!

Tiên Tiên nói trong bụng ý là không gian bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh vội vàng chú ý không gian bản mệnh.

Chỉ trong khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh đã tìm được quả trứng thối mà Tiên Tiên nói.

Đó là một quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.

Quả trứng này không lớn không nhỏ, toàn một màu xám.

Màu xám này trầm lắng, hơi giống sức mạnh của Diêm La, ở trong các quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ còn lại thì nó không bắt mắt, giống như một cục đá màu xám tro, luôn ở trong góc.

Lúc này quả trứng nứt ra, vết rạn nhỏ xíu nhưng tuôn ra hơi thở u ám.

Hơi thở kia đúng là mang theo mùi hôi, là mùi trứng ung, cực kỳ khó ngửi.

Quan trọng là hơi thở đó lan tràn đến cành lá của Tiên Tiên, khiến hàng loạt cành lá ũ rũ, lá cây hoàn toàn khô vàng, trên cây thậm chí sản sinh rất nhiều lấm tấm màu đen.

Hèn gì Tiên Tiên kêu đau.

May mắn là hơi thở màu xám này chỉ có một chút xíu, có Thái Nhất Tháp bồi bổ rất nhanh khôi phục tổn thương.

Nhưng quả trứng này gây ra động tĩnh vẫn làm nhóm Lý Thiên Mệnh líu lưỡi.

- Bé xám này là lão ngũ? Có một vết rạn chứng minh nó bắt đầu vào giai đoạn ấp trứng.

Huỳnh Hỏa đến trước quả trứng nhỏ màu xám, vươn ra móng gà định đá quả trứng.

Phát sinh chuyện thần kỳ, quả trứng xám nhỏ đột nhiên biến mất.

- Mất rồi?

Nhóm Huỳnh Hỏa ngây ngẩn.

Lý Thiên Mệnh cũng sửng sốt.

Hắn cảm giác quả trứng xám vẫn còn ở chỗ này, nhưng không thấy đâu.

Đây không phải là ẩn thân bình thường, mà là thật sự biến mất, không còn dấu vết.

Lý Thiên Mệnh chỉ có thông qua tâm linh cảm ứng mới có thể cảm thụ được sự tồn tại của nó.

Mười phút sau, quả trứng xám nhỏ u ám tĩnh mịch mới xuất hiện ở một góc khác trong không gian bản mệnh.

Nó bình tĩnh nằm trong góc, không nhúc nhích.

Trên vỏ trứng có hai đốm đen nhỏ giống như hai con mắt đang nhìn nhóm Huỳnh Hỏa, trông hơi kỳ dị.

- Thú vị!

Meow Meow nhào qua.

Quả trứng xám một lần nữa biến mất.

Dường như nó hơi tức giận, không xuất hiện nữa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mặc kệ nó đi, ta phỏng chừng nó thích yên lặng.

Nửa canh giờ sau, một quả trứng xám nhỏ lặng lẽ xuất hiện trong góc không gian bản mệnh, hai đốm nhỏ hướng về phía Khởi Nguyên Thế Giới Thụ ở giữa, giống như đang lặng lẽ quan sát, ở yên không nhúc nhích.

Huỳnh Hỏa tò mò nói:

- Bé xám có cá tính nhỉ?

Lý Thiên Mệnh bình tĩnh nói:

- Mợ, mấy đứa có con nào là không cá tính, không quậy banh trời không?

Hắn đã thói quen rồi.

Đều là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ siêu khủng, là ông cố bà cố cả.

Lý Thiên Mệnh cảm khái:

- Số của ta thật khổ.

Phải hầu hạ đám ông cụ bà kỵ nhỏ này, thật là không dễ dàng.

Mới giáo dục Tiên Tiên xong, lão ngũ âm u lạnh lẽo kỳ quái bắt đầu bày ra nổi bật trong không gian bản mệnh.

- Từ từ quen thuộc nó đi, lúc ở Đông Hoàng Cảnh thì Tiên Tiên đã có vết rạn, đến Thái Cổ Thần Tông mới ấp trứng. Phỏng chừng điều kiện cho Tiểu Ngũ nở khá khó tìm, không biết có thuộc tính gì?

Ít nhất hiện tại không nhìn ra, nhưng Lý Thiên Mệnh suy đoán một chút.

Xem động tĩnh nó bày ra thì chắc chắn tiền thân là một con thú dữ dằn.

Cành lá của Tiên Tiên còn bị ăn mòn, e rằng là một quái vật lớn.

Lý Thiên Mệnh cầm nó lên, vuốt vỏ trứng:

- Hoan nghênh ngươi, vật nhỏ.

Quả trứng xám nhỏ rung lên, một luồng hơi thở tuôn ra.

Da thịt trên tay Lý Thiên Mệnh đau nhức, nguyên miếng thịt nát.

Lý Thiên Mệnh bật cười:

- Ra oai phủ đầu với ta? Đừng căng thẳng quá, ngày tháng sau này chăm sóc nhau đi.

. . .

Một canh giờ sau, Lý Thiên Mệnh đi Tà Ma địa cung.

Nhóm Huỳnh Hỏa đều trở lại không gian bản mệnh, quả trứng xám lẳng lặng ở trong góc quan sát chúng nó.

Tiên Tiên còn muốn chơi với Khương Phi Linh, bởi vì trong Tà Ma địa cung không cần tu luyện cộng sinh nên Lý Thiên Mệnh để Khởi Nguyên Thế Giới Thụ cắm rễ trong Nhiên Linh Cung, cho tiểu tiên nữ ở lại làm bạn với Khương Phi Linh.

Vậy thì Khương Phi Linh sẽ không cô đơn, Lý Thiên Mệnh cũng yên lòng hơn.

Trước đó người bên cạnh Khương Phi Linh dù gì không đủ quen thuộc, nàng cô độc một mình đã lâu rồi.

Sinh hoạt của Lý Thiên Mệnh lại quay về bình tĩnh.

Thường thì yên tĩnh cũng là lúc hắn nhanh chóng tăng tiến.

Phồn Tinh Trì, Tà Ma địa cung, Ngộ Kiếm Thạch, Nhiên Linh Cung sẽ là nơi hắn liên tục qua lại.

Sau khi ở lại Nhiên Linh Cung, về sau hắn sẽ có nhiều thời gian gần gũi với Khương Phi Linh hơn.

Chớp mắt đã đến Tà Ma địa cung.

Người trẻ tuổi Thái Cổ Hiên Viên thị thật chăm chỉ, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội vừa kết thúc bọn họ đã đến Tà Ma địa cung.

Sau khi Lý Thiên Mệnh tới đây, bọn họ lập tức ngừng tu luyện.

- Thiên Mệnh!

- Không không, nên kêu Đế Tử, ha ha.

Hiên Viên Vũ Thành đứng ở trong đám người vẫy tay với Lý Thiên Mệnh.

Trước kia họ cùng nhau tu hành ở đây, nhưng bây giờ Lý Thiên Mệnh là anh hùng trong lòng họ.

Người thừa kế Hiên Viên Đại Đế, còn có thể nói cái gì?

Lý Thiên Mệnh mang đến trụ cột tinh thần quá lớn cho toàn bộ Thái Cổ Thần Vực.

Bây giờ Thần Vực đều đang sôi trào vì hắn, tương đương với khiến tổng thể Thái Cổ Thần Vực tăng mạnh.

Hiển ân đến từ Hiên Viên Đại Đế là cột trụ tinh thần của Thái Cổ Thần Vực.

Chiến sĩ có cột trụ tinh thần thì càng mạnh.

Cho nên Lý Thiên Mệnh bây giờ là anh hùng trong mắt họ, đặc biệt là người trẻ tuổi của Thái Cổ Hiên Viên thị càng cuồng nhiệt với hắn hơn.

Bình Luận (0)
Comment