Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Đừng xa lạ vậy chứ các vị, cứ gọi tên của ta đi.
Trong đó đa số người đều từng cùng Lý Thiên Mệnh kề vai chiến đấu trong Địa Ngục chiến trường, mọi người đều cực kỳ quen thuộc.
Sau khi nói vài câu, Hiên Viên Vũ Thành lên tiếng:
- Mọi người đừng chậm trễ việc tu hành của Thiên Mệnh, ai làm việc nấy đi.
- Tốt!
Tà Ma địa cung yên tĩnh trở lại.
Lý Thiên Mệnh trông thấy một thiếu nữ mặc áo trắng ngắn ở trong góc đang mỉm cười nhìn chính mình.
Chính giữa chân mày của nàng có con mắt màu băng lam tựa như thủy tinh dưới biển sâu, đây là Thái Cổ Hiên Viên thị, tượng trưng cho truyền thừa huyết mạch hai mươi vạn năm.
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mặt nàng:
- Mộc Tuyết.
Trong mắt đẹp lấp lánh tia sáng:
- Chúc mừng ngươi nha.
Thật ra khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh giết Diêm La thì Hiên Viên Mộc Tuyết đã bật khóc trong Nhất Nguyên chiến trường.
Giọt nước mắt vui mừng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cùng vui cùng vui.
Hiên Viên Mộc Tuyết mỉm cười nói:
- Ngươi được truyền thừa của thủy tổ chúng ta, thành Đế Tử, đã là người đỉnh cao nhất Thái Cổ Thần Vực. Còn ta thì làm gì có chuyện vui nào?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có chứ, ta lấy được Đệ Nhất Thiên Hạ, đã hứa cho nàng Kiếp Nguyên chí cao, đợi hôm nào sẽ lấy về cho nàng.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ừm, ta nhớ rồi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thật ra nàng có thể giả vờ khách khí một chút.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Còn lâu nhé.
Lý Thiên Mệnh cười cười:
- Ha ha, trên thực tế còn chưa đi Thiên Tinh Cảnh được, phỏng chừng phải đợi một lúc.
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Là bởi vì chiến sự đúng không?
- Ừ.
- Nghe nói ba tông môn lựa chọn liên hợp với chúng ta.
- Nàng biết rồi?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Chuyện này không phải bí mật gì, toàn bộ Thần Vực đều biết. Vốn rất nhiều người đều không tin tưởng, nhưng mà hiện tại thì bốn tông môn chúng ta nhất định có dũng khí tử chiến đến cùng. Tất cả những gì ngươi làm trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội đã thay đổi nhiều thứ. Hiện giờ ngươi là anh hùng của toàn bộ Thần Vực.
- Đừng thổi nữa, ta sắp bay rồi, ha ha.
Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:
- Đa tạ ngươi.
Lý Thiên Mệnh hơi mỉm cười:
- Trước kia chỉ là trò chơi nhỏ, kế tiếp mới là lúc làm thật.
- Ừm!
Trong bão tố, chiến tranh đã như con thú to lao nhanh đến.
Ai đều cảm thụ được điều này.
. . .
Vài canh giờ trôi qua.
Lúc nhóm Hiên Viên Vũ Thành rời đi, Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên gọi lại bọn họ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Các vị huynh đệ tỷ muội, ta thương lượng một việc với mọi người.
- Cứ việc nói.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Kế tiếp có thể cho ta đơn độc tu luyện một khoảng thời gian trong Tà Ma địa cung được không?
Hiên Viên Vũ Thành sửng sốt:
- Đơn độc?
Nhưng Hiên Viên Vũ Thành không hỏi nhiều, tùy tiện quét mắt qua, liền nói:
- Đương nhiên không có vấn đề.
- Tuyệt, cảm tạ các vị.
Hiên Viên Vũ Thành nói:
- Khách khí, huynh đệ.
Có người cười nói:
- Ngươi đưa ra yêu cầu gì đều được, bao gồm thân thể của Vũ Thành ca ca.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, ta sợ Thiển Vũ tỷ đánh ta.
Chờ bọn họ rời đi, Lý Thiên Mệnh một mình đối diện Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn trên đỉnh đầu.
Kế tiếp hắn có thể ở đây suốt, hoàn toàn hấp thu tinh khí của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn vào Tà Ma Tỏa Liên!
Lý Thiên Mệnh nhếch mép cười với nó:
- Giờ thì ngươi không có đường để trốn.
Lý Thiên Mệnh đứng trong không trung, bắt đầu khiến Tà Ma Tỏa Liên quấn quanh Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, chậm rãi hấp thu.
Thời gian trôi qua.
Một ngày, hai ngày . . .
Chớp mắt năm ngày trôi qua.
Ở lại đây lâu hơi chậm trễ việc tu hành.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, kiếp văn của Tà Ma Tỏa Liên đã lên tám cái.
Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn mê loạn khiến hắn hơi xây xẩm mặt mày, thần trí có chút không rõ ràng.
Dù sao đã ở đây lâu lắm rồi.
- Đi về thả lỏng chút đã, gặp Linh Nhi, luyện kiếm quyết rồi trở về làm tiếp!
Sốt ruột là hư bột hư đường, Lý Thiên Mệnh cảm thấy chóng mặt, đi ra ngoài thư giãn một chút.
- Hiên Viên Vũ Hành cũng giống như vậy, dần bị con mắt này mê loạn thần trí sao?
Ra ngoài hít thở không khí mới mẻ khiến Lý Thiên Mệnh cảm giác tốt hơn nhiều.
Đứng dưới Thiên Nguyên Đỉnh, Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên nhớ đến một người.
Lâm Tiêu Tiêu!
- Phải rồi, đã lâu không gặp Tiêu Tiêu, nàng ta còn một mình ở trong Đệ Nhất Thiên Hạ các không?
Lý Thiên Mệnh định quay về Hiên Viên Hồ, vừa lúc Đệ Nhất Thiên Hạ các ngay gần đó, hắn đi hướng bên kia.
- Đế Tử!
Đệ tử Thiên Nguyên gặp dọc đường đều sùng kính nhìn hắn.
Không lâu sau Lý Thiên Mệnh trở lại trước Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Bên trong im ắng.
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa sân ra, đi vào.
Hắn không kêu gọi, lặng lẽ đi trong tuyết.
- Vừa lúc nhìn xem bình thường nha đầu này làm cái gì.
Trong Đệ Nhất Thiên Hạ các lặng yên không một tiếng động.
Lý Thiên Mệnh đi vào mấy gian lầu các đều không thấy Lâm Tiêu Tiêu.
- Chẳng lẽ là ra ngoài tu hành?
Mới nghĩ vậy thì Lý Thiên Mệnh tìm được Lâm Tiêu Tiêu trong một căn phòng thấp ở phía trong cùng.
Cửa không khóa.
Bên trong rất yên lặng.
Lý Thiên Mệnh đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo đen gầy yếu nằm sấp trên sàn lạnh lẽo, nàng co ro trong góc, đã sớm mất đi tri giác.
Hơi thở của Lâm Tiêu Tiêu đã rất yếu, không nhìn kỹ còn tưởng là người chết.
- . . .!
Lý Thiên Mệnh khó chịu, mỗi lần gặp Lâm Tiêu Tiêu thì nàng đều là bộ dạng này.
Hắn sắp nhìn mãi quen mắt!
- Này, đứng lên đi, đừng giả chết.
Lý Thiên Mệnh đi tới, túm lưng áo của Lâm Tiêu Tiêu kéo lên.
Nhìn kỹ thì cô nương này sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt có vài vết cắt, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp thoạt nhìn hơi máu me.
Nghe giọng nói Lâm Tiêu Tiêu mới nhẹ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, lực lượng Tử Kiếp dâng lên trên người.
Giọng Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt, nàng cười khẽ:
- Sao ngươi đến . . .
Lâm Tiêu Tiêu nâng tay đẩy tay của Lý Thiên Mệnh ra, vịn vách tường đứng lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đang chuẩn bị khám nghiệm tử thi cho ngươi đây, không ngờ ngươi xác chết vùng dậy.
Đây là phương thức tu luyện của Lâm Tiêu Tiêu, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng xem tốc độ đột phá cảnh giới của nàng liền biết trả giá nhận lại thu hoạch.
Với lứa tuổi này mà đã vào Sinh Tử Kiếp cảnh, nàng xem như là đệ tử Thiên Nguyên chính thức.
Lý Thiên Mệnh biết rõ khi nào nàng thành tựu Cổ Thánh cảnh.
Vì đang tha hương, thấy bộ dạng của Lâm Tiêu Tiêu như vậy khiến Lý Thiên Mệnh nổi lòng trắc ẩn, khuyên một câu:
- Kiềm chế chút, đừng tu luyện đến mất mạng luôn, tiểu tỳ nữ.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ừm, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội đã kết thúc, sau này ngươi sẽ trở về chứ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Không về, tự ngươi tu hành đi. Ta làm đệ tử tôn thần, về sau sẽ tu luyện trong Nhiên Linh Cung.
- Tốt.
- Thấy hụt hẫng hả?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Còn lâu, một mình cho thanh tịnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thú bản mệnh của ngươi đâu? Đi ra chơi với Lam Hoang của ta.
- Nó không muốn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nó sợ rồi sao? Ha ha, được rồi, ta tiện đường đến xem ngươi chết chưa thôi, nếu còn sống vậy ta đi đây.
Lý Thiên Mệnh định nghe lén bí mật của Lâm Tiêu Tiêu, tiếc rằng không thành công, hắn dự định lần sau đến nữa.
Lý Thiên Mệnh không tin mỗi lần mình lặng lẽ đến mà Lâm Tiêu Tiêu cứ nằm ở đây.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ta tiễn ngươi.
- Không cần.
Lý Thiên Mệnh xoay người rời đi, thân hình rất nhanh biến mất trong đất tuyết.