Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1133 - Chương 1133 - Mèo Anh Dũng (Tt)

Chương 1133 - Mèo anh dũng (tt)
Chương 1133 - Mèo anh dũng (tt)

Nhớ lúc Meow Meow mới sinh ra trong Trầm Uyên chiến trường còn chỉ là một chú mèo con, đến bây giờ trưởng thành anh dũng không sợ, tuy nó mạnh miệng, vẫn thích làm biếng, nhưng khi thật sự đối mặt nguy cơ thì nó chưa từng sợ hãi.

Lý Thiên Mệnh lớn lên, chính chắn, đám chiến sủng của hắn cũng thế.

- Năm huynh đệ tỷ muội chúng ta nhất định phải sống sót tại đây!

- Xem ta là cá trong chậu? Ai ăn ai còn chưa biết đâu.

Lý Thiên Mệnh không biết lấy đâu ra dũng khí, có lẽ bởi vì bốn con thú vui sướng mà tiêu sái, không sợ điều gì khiến Lý Thiên Mệnh tràn ngập niềm tin vào bản thân.

- Trước cửa Thiên Tinh Cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, rõ là muốn ta vào đường chết rồi tìm đường sống lại!

Hắn hít sâu một hơi, nhớ lại khoảnh khắc ghê tởm bị Huyết Ý Quỷ Vương ấn đầu, nhét Phệ Tâm Trùng vào miệng, sát khí bùng lên mãnh liệt trong mắt hắn.

- Sống lâu hơn hai trăm tuổi có thể cậy già lên mặt sao?

Lý Thiên Mệnh tập trung tinh thần.

Sâu trong dung nham sôi trào, Lý Thiên Mệnh lấy ngón tay làm kiếm mài giũa Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận ngay tại đây.

Khi một người tỉnh táo lại, ở trong tuyệt cảnh cực đoan này ngược lại phát ra vô tận sức tưởng tượng.

- Hung hồn, hung tàn, hung hãn . . .

Mọi thứ kết nối lại.

Kiếm, là từng con mãnh thú.

Lý Thiên Mệnh đang tiến bộ, bốn con thú bản mệnh cũng đều tiến bộ.

Sâu trong ngôi sao lửa này thời gian trôi đi, một ngày, hai ngày . . .

Ngày thứ ba, Huỳnh Hỏa hoàn thành tiến hóa.

Khi Huỳnh Hỏa ở trong không gian bản mệnh phát ra tiếng hú sắc nhọn, lao nhanh ra ngoài thì trông nó tựa như mặt trời, tỏa ánh sáng lửa rực rỡ trong dung nham này.

Ầm ầm ầm!

Trên ngôi sao lửa, tất cả núi lửa bùng nổ, mây khói lăn lộn, trong ngôi sao, dung nham hùng dũng lao nhanh, giống như bão tố ở đáy biển.

Lý Thiên Mệnh không thể thấy rõ Huỳnh Hỏa, chỉ thấy một ngôi sao lửa rực rỡ nhiều màu.

Chỉ có thể mơ hồ trông thấy một con phượng hoàng lửa ở trong đó.

Điều này khiến Lý Thiên Mệnh nhớ lại khoảnh khắc nó cắn nuốt thái dương.

Không ngờ Huỳnh Hoặc Đế Tinh khiến hơi thở của nó mạnh đến vậy?

Lý Thiên Mệnh cảm giác huyết mạch Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ của nó bị đào móc điên cuồng.

Lý Thiên Mệnh buồn cười hỏi:

- Khoe khoang đủ chưa?

Huỳnh Hỏa vênh váo nói:

- Hết cách rồi, ta cũng muốn không gây chú ý, bất đắc dĩ thực lực không cho phép! Cả đời này, lão tử luôn lấp lánh như vậy đấy!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Được bao nhiêu đốm sao?

Kiếp Nguyên chí cao ở ngoài Thiên Cảnh, không chừng cao còn hơn của Phương Thái Thanh.

Lúc Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, cảm giác phượng hoàng của Phương Thái Thanh đại khái có hơn chín trăm ba mươi đốm sao, cao nhất cũng không vượt qua chín trăm năm mươi.

- Người trẻ tuổi, mở to mắt chó của ngươi ra đếm cho lão tử.

Huỳnh Hỏa chậm rãi rút đi ánh sao rực rỡ trên người, nhưng vẫn lấp lánh hơn lúc trước nhiều.

Nói thật ra thân thể của gà con vẫn không lớn hơn bao nhiêu, nhưng lột xác về chất, lông chim đầy ánh sao lửa, muôn vàn ánh sao lửa lấp lánh khiến nó giống như mặc áo giáp sao, chỉ có thực chiến mới biết thân thể như vậy cứng tới mức nào.

Quan trọng nhất là mắt của nó.

Thoạt nhìn như hai viên Huỳnh Hoặc Đế Tinh.

Trên đó có bao nhiêu đốm sao thì trong một chốc Lý Thiên Mệnh xem không rõ.

Nhiều quá trời, meo!

Phượng hoàng của Phương Thái Thanh một tròng mắt đã to hơn thân thể của Huỳnh Hỏa nhiều.

Mắt của con gà này thì nhỏ như hạt đậu đen, Lý Thiên Mệnh đếm đốm sao muốn chóng mặt.

Huỳnh Hỏa cười nhạo:

- Đồ con rùa, cố mà đếm đi, nhìn bộ dạng khờ khạo của ngươi làm lão tử sốt ruột giùm.

Lý Thiên Mệnh cười đốp lại:

- Ngươi sốt ruột thật, nói ngọng luôn rồi.

- Nói thẳng đi, bao nhiêu?

Huỳnh Hỏa chảnh gà nói:

- Nói ra sẽ hù chết ngươi.

- Láo líu, nói mau!

Huỳnh Hỏa cười cợt:

- Ngươi cũng nói ngọng đấy thôi.

Lý Thiên Mệnh túm cổ con gà kéo tới trước mặt:

- Nói cho lão tử!

Huỳnh Hỏa trượt khỏi tay của hắn, sửa sang lại mái . . . mào gà, hắng giọng nói:

- Nghe kỹ đây, chín trăm chín mươi chín! Còn có nửa đốm sao chưa thành hình, tương đương chín trăm chín mươi chín rưỡi, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?

Lý Thiên Mệnh ngờ nghệch nói:

- Không biết.

Huỳnh Hỏa chống nạnh, vênh váo cười lớn:

- Thật ra đây là siêu Thần Nguyên trên cả Kiếp Nguyên, nó có thể khiến ta tiến hóa đến nghìn sao! Nhưng bởi vì trước mắt cảnh giới không đủ, cho nên giấu bớt nửa sao, có lẽ chờ chúng ta thành thần thì đốm sao thứ một nghìn sẽ tự động thành hình, khiến ta trở thành thần thú thực sự.

- Ngươi xác định?

- Ha ha, ta nói mò.

Lý Thiên Mệnh đè con gà ra đánh tơi bời:

- Con gà chết toi! Tiến hóa có một lần đã láo thế hả!

- Đừng mà, tha mạng lão đệ, ít nhất chín trăm chín mươi chín đốm sao không giả. Mợ nó, đừng làm rối kiểu tóc của lão tử!

Huỳnh Hỏa tức giận nói.

Thật ra Lý Thiên Mệnh rất vui vẻ, Huỳnh Hỏa mạnh hơn thì hắn cũng mạnh theo. Lần này bị hành thảm như vậy, trong lòng Lý Thiên Mệnh đã sớm lửa giận ngập trời.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nói xem, trừ tăng đốm sao ra còn có bản lĩnh nào khác không?

Huỳnh Hỏa đáp:

- Đầu tiên là thân thể vô hạn cường hóa, phỏng chừng mạnh hơn Trạm Tinh Cổ Thần Thể của ngươi, rất khó tổn thương được ta. Thứ hai, một phần thần thông được cường hóa rất lớn, đặc biệt là Luyện Ngục Thuẫn Giáp, sẽ có uy lực của đế tinh dung hợp trong đó, thêm một lớp phòng hộ. Điều thứ ba cũng là quan trọng nhất.

- Nói.

Huỳnh Hỏa kiêu ngạo nói:

- Ta thức tỉnh trạng thái gọi là Đế Tinh Thiểm Diệu, là một loại trạng thái cuồng bạo, sức sát thương tăng vọt, uy lực thần thông tăng lên, một đường bùng nổ gặt đầu người.

- Không có tác dụng phụ?

Huỳnh Hỏa thẹn thùng nói:

- Có, dùng xong rồi sẽ bị ‘yếu’.

- . . . !

Lý Thiên Mệnh kêu Huỳnh Hỏa bày ra thử. Trong khoảnh khắc, trên người con gà bộc phát ra ánh sao rực lửa chói lòa, hoàn toàn không thấy được bản thể phượng hoàng, toàn thân chói mắt nóng cháy, hơi thở hung hãn tuôn ra.

Chỉ xem bộ dạng liền biết nó đã biến hình gà chọi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Được rồi.

Huỳnh Hỏa thế này mới giải trừ trạng thái Đế Tinh Thiểm Diệu.

Nó đứng không vững, bộ dạng yếu ớt.

Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:

- Mới có một lúc mà đã yếu sinh lý thế à.

- Không, ghẹo ngươi thôi, ha ha!

Huỳnh Hỏa nhảy vọt lên, vẫn rất năng động.

Lý Thiên Mệnh tức giận nói:

- Rồi sẽ có ngày thiến ngươi, lục căn thanh tịnh, thành một con gà ú.

Ngay sau đó, Lam Hoang tiến hóa thành công.

Lý Thiên Mệnh xua Huỳnh Hỏa đi:

- Tránh sang một bên đi.

Lam Hoang mới bị dung nham đốt phỏng nên chắc chắn không muốn ra ngoài.

Sau khi nó tiến hóa thì thân hình trở nên càng thêm to lớn, đốm sao trong mắt dễ đếm hơn Huỳnh Hỏa, quả nhiên là chín trăm chín mươi chín!

Thậm chí giống như Huỳnh Hỏa đã nói, trên đó còn một nửa đốm sao mờ.

- Chắc bọn họ cũng không đoán trước được Kiếp Nguyên chí cao của Thiên Tinh Cảnh đáng sợ đến mức độ này.

Chín trăm chín mươi chín!

Về mặt đốm sao thì không cần nói đều biết, thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh là Đệ Nhất Thiên Hạ thật sự.

Tuy rằng thực lực chân chính còn bị quyết định bởi cảnh giới tu vi, nhưng cấp độ sinh mệnh như vậy đã đủ đáng sợ.

Lam Hoang lần này tiến hóa rõ ràng là lực phòng ngự lần thứ hai tăng vọt.

Thiên Hoàn Trấn Tinh của Lam Hoang không lấp lánh bằng Huỳnh Hỏa, nhưng tuyệt đối càng thêm dày nặng, khiến thể trọng của nó tăng vọt gấp mười lần trở lên, mấu chốt là hình thể không quá khổng lồ, chứng minh độ cứng thân thể của nó sẽ chỉ càng thêm khủng bố, dư sức ngang ngửa với Huỳnh Hỏa.

Mấu chốt là nó bự hơn Huỳnh Hỏa gấp vô số lần.

Bình Luận (0)
Comment