Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119 - Xiềng Xích Viêm Long

Chương 119 - Xiềng Xích Viêm Long
Chương 119 - Xiềng Xích Viêm Long

- Cuối cùng, đây là lệnh bài đệ tử Thiên Phủ của ngươi, mới tạo ra xong.

Lý Thiên Mệnh nhận lấy, vào tay cực kỳ nặng. Hắn biết thứ này là chứng minh thân phận đệ tử Thiên Phủ, lệnh bài được rèn tạo bằng linh khoáng cực kỳ cao cấp, bên ngoài không bắt chước được. Mặt phải khắc hai chữ to rồng bay phượng múa ‘Thiên Phủ’, kích thích thị giác mãnh liệt. Mặt trái khắc ba chữ Lý Thiên Mệnh, chứng minh đây là lệnh bài của riêng hắn.

Lý Thiên Mệnh từng xem mẫu Viêm Hoàng Tháp Thiên Phủ qua sách vở, hắn biết bên trên tên của mình nên khắc thêm một cái tên, tên của thiên sư Thiên Phủ. Nhưng trên hàng chữ Lý Thiên Mệnh trống trơn, vì hắn tạm thời không có thiên sư.

Mộ Dương đứng lên, nói:

- Tuy ngươi không có thiên sư nhưng không ảnh hưởng ngươi đi Viêm Hoàng Tháp tu luyện, cũng không ảnh hưởng ngươi kiếm được công pháp, chiến quyết, binh khí, linh khoáng, Linh Túy và linh tai. Từ đây về sau tạm thời giao chuyện của nương thân của ngươi cho ta, còn ngươi thì tập trung tu luyện. Nếu ngươi bắt kịp trình độ trung bình của người trẻ tuổi Vệ phủ, nếu ngươi biểu hiện tốt, ta tin sư tôn của ta sẽ nhìn cao về ngươi, không chừng sẽ cho ngươi cơ hội nói chuyện.

Mộ Dương đã sắp xếp đường đi cho Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ:

- Trình độ trung bình của người trẻ tuổi Vệ phủ?

Lý Thiên Mệnh biết Mộ Dương đang nói đến thiên phú. Hắn đại sát tứ phương trong cuộc chiến thứ hạng, nhưng không thể che giấu sự thật là hắn đã hai mươi tuổi.

Trong Thiên Phủ, Vệ gia trình độ trung bình ở lứa tuổi hai mươi ít nhất phải mạnh hơn Vệ Lăng Huyên mười tám tuổi.

Cảnh giới của Lý Thiên Mệnh mới chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng, cách biệt quá xa, may mắn sức chiến đấu thực tế không kém quá nhiều.

Nếu hắn có thể miễn cưỡng sánh bằng những người trẻ tuổi Vệ phủ, vậy Vệ Thiên Thương có còn giống hôm nay xem nhẹ hắn không?

Mộ Dương nói đúng, Vệ Thiên Thương không phải loại ngoại công hiền hậu trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, lão sẽ không nghe hắn nói câu nào, muốn có quyền nói chuyện thì xét cho cùng phải biểu hiện ra năng lực, nếu không thì hắn và mẫu thân đều bị lão xem nhẹ!

Mẫu thân ở lại Vệ phủ, bình thường hắn sẽ trở về thăm, nếu không có đủ thực lực thì làm sao đối diện nhóm Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên châm chọc trào phúng? Làm sao đối diện ánh mắt chán ghét của Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn?

Mộ Dương nói một câu làm Lý Thiên Mệnh kiên định tín niệm sau này.

Lý Thiên Mệnh tạm thời không thể giúp gì cho mẫu thân, nhưng trên đường tu luyện, hắn khó khăn mới vào Thiên Phủ, đã đến lúc nhờ vào tài nguyên Thiên Phủ khiến mình tăng tiến vùn vụt!

Hơn nữa đám người Mộc Tình Tình, Thần Diệu, Tinh Khuyết đều ở trong Thiên Phủ!

Chỉ cần khiến bản thân mạnh lên thì sẽ có ngày thực lực của hắn bắt kịp bạn cùng lứa, một mình đứng trên cao trong Thiên Phủ, thậm chí tới ngày báo thù, phủ chủ Thiên Phủ Vệ Thiên Thương sẽ còn như ngày hôm nay trực tiếp đuổi hắn đi không?

Lồng ngực Lý Thiên Mệnh cháy bỏng.

Lý Thiên Mệnh đứng lên, hắn hơi say nên nói chuyện không mấy khéo léo:

- Phó phủ chủ, ta muốn xác nhận lại, Lâm Tiêu Đình là đệ tử của người, nên người thật sự sẽ không ngăn cản ta báo thù sao?

Mộ Dương thản nhiên nói:

- Ta đã nói rồi, ta tin tưởng sự thật và chính nghĩa, nếu ngươi đã đưa ra được hai điểm này thì ta sẽ không thiên hướng ai.

Hơn nữa vì Vệ Tịnh, y càng sẽ không thiên vị Lâm Tiêu Đình.

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng nhìn Mộ Dương, hỏi:

- Còn một vấn đề nữa, người từng nói trong Truyền Thừa Điện là nếu ta có thể đánh bại Vệ Quốc Hào thì người sẽ thu ta làm đệ tử, hiện tại vẫn có hiệu lực chứ?

- Đương nhiên còn, nhưng ta nói thật, thứ nhất là ta cảm thấy ngươi trong vòng năm năm không đánh lại Vệ Quốc Hào, thứ hai là ta cảm thấy trong vòng mười năm ngươi không thể nào bắt kịp Lâm Tiêu Đình. Dù sao ngay từ đầu ngươi đã bị bỏ xa, ta nói thật lòng, ngươi chịu phục không?

Lý Thiên Mệnh nói thẳng:

- Không phục!

- Vậy thì chờ xem.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Được!

- Đi đây.

- Ta tiễn người.

- Không cần.

Mộ Dương tiêu sái, sau khi uống say thì bước chân nhẹ nhàng hơn, chớp mắt biến mất trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Tiểu Hoàng Kê gần sát mặt Lý Thiên Mệnh, nham nhở nói:

- Huynh đệ, ta nói thật lòng.

Gà con hưng phấn tám chuyện:

- Ta cảm thấy tên này chắc chắn hồi xưa thương thầm nương nhà mình, hơn nữa vô cùng sâu đậm, dù nương nhà mình không chọn hắn thì hắn vẫn nhớ mãi không quên, nên đến bây giờ vẫn lẻ loi một mình, không cưới thê sinh tử. Có lẽ hắn từng đau buồn tuyệt vọng nên sống như hòa thượng.

Lý Thiên Mệnh cười cười:

- Sức tưởng tượng của ngươi rất phong phú.

Bọn họ làm vãn bối không nên hỏi nhiều về chuyện cũ năm xưa, có một điều hắn không hiểu là Thần Thánh, Mộ Dương ưu tú như vậy mà sao mẫu thân chọn Lý Viêm Phong. Nếu chọn hai người kia thì hôm nay mẫu thân đã không ra nông nỗi này.

Tiểu Hoàng Kê tiếp tục suy đoán theo chiều hướng xấu xa:

- Huynh đệ, ngươi nói xem nhiều năm qua hắn làm sao giải quyết vấn đề sinh lý? Đường đường là phó phủ chủ, hắn sẽ đi hoa lâu hay dùng tay giải quyết?

Nếu Mộ Dương còn ở đây, nghe con gà này nói mình như vậy chắc y sẽ đen mặt.

- Huỳnh Hỏa, ngươi biết cách gì khiến con gà càng to mập lên để nấu canh ngon nhất không?

- Cách gì?

- Đó là . . . thiến!

- Chậc chậc, ngươi lại ghen tị ‘vốn liếng’ hùng hậu của lão tử.

Gà con này lúc vứt mặt đi thì lời gì nó cũng dám nói.

Sau khi Mộ Dương đi, con đường tu luyện của Lý Thiên Mệnh trong Thiên Phủ chính thức bắt đầu.

Viêm Hoàng Tháp là vùng đất tu luyện nổi tiếng nhất của đệ tử Thiên Phủ, là thánh địa của toàn Chu Tước quốc. Lý Thiên Mệnh muốn đi xem lâu rồi, không biết nơi đó có tạo hóa thế nào.

Nhưng trước đó, hắn muốn đi tìm Thanh công chúa đã.

Đương nhiên, tìm Thanh công chúa chỉ là ngụy trang, người hắn muốn gặp thật ra là Khương Phi Linh.

Vệ Thiên Thương đã không hạn chế sự tự do của hắn, nhưng Vệ phủ không phải nơi ở lâu được. Nơi đây có Mộ Dương chăm sóc cho Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh rất yên tâm.

Hắn từ biệt mẫu thân, trước tiên ổn định chỗ ở trong Thiên Phủ, đã đến lúc dùng phòng mà Mộ Dương xếp cho hắn.

Ra vào Vệ phủ, với thân phận hiện tại đương nhiên hắn chịu đủ mắt lạnh và cười nhạo.

- Chắc phó phủ chủ tốn nhiều công sức mới xin lão già kia đồng ý không cầm tù mình.

Lý Thiên Mệnh biết rõ lúc Vệ Thiên Thương nói muốn giam cầm mình đã nói bằng giọng điệu kiên quyết cỡ nào.

Lý Thiên Mệnh lấy tờ giấy Khương Phi Linh đưa cho mình ra khỏi ngực áo, so sánh với bản đồ Thiên Phủ, khóa chặt vị trí của các nàng, sau đó mang theo Tiểu Hoàng Kê đi tìm Khương Phi Linh.

- Hình như thiên sư của Thanh công chúa tên Tần Thi, xem như thiên sư nữ mạnh nhất.

Lý Thiên Mệnh đã gặp thiên sư này trong Truyền Thừa Điện, nàng không có hứng thú với hắn vì chỉ thu đệ tử nữ. Đương nhiên Tần Thi cũng không nhằm vào hắn, cho ấn tượng tốt hơn Liễu Tuyết Dao nhiều.

Trong Thiên Phủ, mỗi vị thiên sư đều có một tòa cung điện, đệ tử của họ ở trong dãy cung điện này, mỗi người đều có đình viện vô cùng rộng rãi.

Lý Thiên Mệnh không có thiên sư nên ở trong góc Thiên Phủ, bên cạnh không ai ở lại.

Lý Thiên Mệnh đi tới nơi tên Thi Vân Các, hành cung của Tần Thi thiên sư.

Hắn đến lúc sáng sớm, trong Thi Vân Các rải rác vài người.

Lý Thiên Mệnh theo địa chỉ tìm đến gần phòng phía tây Thi Vân Các, nơi này có một đình viện tên Thanh Loan Trai, là chỗ ở của Thanh công chúa và Khương Phi Linh.

Nghe nói sau khi Khương Thanh Loan vào Thiên Phủ thì Khương Phi Linh luôn theo bên cạnh nàng. Mặc dù Khương Phi Linh không phải đệ tử Thiên Phủ nhưng được đặc cách cho hoạt động tự do trong này, dù sao nàng ta không có thú bản mệnh, sẽ không học được gì từ Thiên Phủ.

Bình Luận (0)
Comment