- Ca ca, ta biết ngay ca ca sẽ đến mà!
Lý Thiên Mệnh đang định gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra, một thiếu nữ mặc đồ ngủ lụa mỏng trắng tinh xuất hiện trước mắt hắn.
Thiếu nữ vươn vai, dụi mắt, tóc rối hoàn toàn không thể che lấp vẻ quyến rũ của nàng, đặc biệt lúc duỗi người bày ra dáng nhu mì xinh đẹp.
Hương vị thiếu nữ lười biếng nghịch ngợm này khiến Lý Thiên Mệnh mới sáng sớm đã tinh thần phơi phới.
- Ai vậy?
Thiếu nữ khác đi ra, so với Khương Phi Linh trước mắt thì thiếu nữ này có thể nói là dáng người ma quỷ. Quan trọng là nàng mặc càng ít vải, tuổi nhỏ đã gò núi cao vút, đường cong hoàn mỹ khiến máu trong người sôi sục, miệng lưỡi khô khốc.
Khương Thanh Loan không ngờ Linh Nhi mở cửa mau vậy, nàng chưa phản ứng lại thì Lý Thiên Mệnh đã xuất hiện ngay trước mắt, nhìn thân thể mềm mại của nàng.
Khương Thanh Loan ngây người, sau đó hét chói tai trốn vào phòng ngủ:
- A!
Khương Phi Linh cười tinh nghịch, đóng cửa lại:
- Ca ca, chờ chúng ta một lúc.
Tiểu Hoàng Kê đã sớm dùng cánh che mắt, nhưng khe hở lộ ra hơi bị to:
- Không nên xem bậy, không nên xem bậy!
Sáng sớm đã được rửa mắt, hai thiếu nữ phong cách khác nhau đều có đặc sắc riêng, vô cùng xinh đẹp.
Lý Thiên Mệnh ho khan, bày ra tư thái chính nhân quân tử.
Người mở cửa lần này là Khương Thanh Loan, nàng đã mặc đồ tươm tất, ước gì có thể mặc ba lớp áo.
Mở cửa xong nàng hung tợn trừng Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh, theo ta thấy đôi mắt của ngươi không cần tồn tại nữa!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Như thế nào? Nàng muốn móc xuống nhắm rượu?
Khương Thanh Loan cảnh giác trừng:
- Bớt ghê tởm đi, chỗ chúng ta không hoan nghênh ngươi, cái tên tiếng tăm nhơ nhớp!
Khương Phi Linh cũng đi ra:
- Thanh Nhi, tránh sang một bên đi, đừng cản đường cho ca ca vào.
Trông thấy nàng xuất hiện, Lý Thiên Mệnh cảm giác cả thế giới bừng sáng.
Khương Phi Linh thay váy ngắn màu lam nhạt lộ ra chân dài nóng bỏng, khi cười lộ lúm đồng tiền say lòng người, thanh xuân động lòng người khiến người ta khó dời mắt.
Lý Thiên Mệnh nghe vậy đẩy nhẹ tay Khương Thanh Loan chặn cửa, nghênh ngang đi vào Thanh Loan Trai.
Khương Phi Linh đã pha trà trong chòi mát ở đình viện.
Nàng ngồi cạnh bàn tròn, vén tóc sau vành tai, bưng một tách trà cho Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca, uống trà.
Vị trà thơm ngát giống như tiên nữ hoàn mỹ trước mắt.
Lý Thiên Mệnh ngồi xuống:
- Đa tạ Linh Nhi.
Mỗi lần thấy nàng là Lý Thiên Mệnh không kiềm được cảm khái sao trên đời có nữ nhân hoàn mỹ như vậy.
Khương Thanh Loan dựa vào cột chòi mát, xấu xa nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh, ta lại nghe một trò cười liên quan đến ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thế thì cứ nói ra cho mọi người cùng cười.
Khương Thanh Loan nói:
- Đường đường là đệ nhất đệ tử kết quả bị tất cả thiên sư buông bỏ, trong học cung đang truyền lưu trò cười về ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, buồn cười quá.
Khương Thanh Loan tức giận nói:
- Sao nhà ngươi không có da mặt gì hết vậy?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Ai bảo không có? Cứ ảnh hưởng ta và Linh Nhi giao lưu, có phải nàng có ý đồ với ta, muốn tranh giành tình cảm với Linh Nhi phải không?
Khương Thanh Loan nổi giận:
- Ngươi bị khùng hả? Chưa từng thấy ai vô sỉ như ngươi! Ta không giám sát ngươi thì ai biết ngươi sẽ làm chuyện hèn hạ gì?
Hai người vừa thấy mặt đã cãi lộn, Khương Phi Linh vừa pha trà vừa cười khúc khích, có lẽ cảm thấy xem họ cãi cọ là điều thú vị.
- Nàng là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử của ta!
Khương Thanh Loan khinh thường nói:
- Nếu ngươi là quân tử thì con gà này cũng là quân tử.
Tiểu Hoàng Kê tự hào lên tiếng:
- Không sai, ta là quân tử!
Xem chủ và thú cưng đều là mặt dày hơn cái mo, Khương Thanh Loan giậm chân, tức ngứa răng.
Khương Phi Linh kéo nàng, đưa cho bậc thang leo xuống:
- Thanh Nhi, đừng giận nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.
Yên tĩnh rồi Khương Phi Linh mới hỏi:
- Ca ca, tình huống hiện giờ của ca thế nào?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Tuy không có thiên sư nhưng lấy được lệnh bài đệ tử Thiên Phủ, không ảnh hưởng ta về sau tu luyện.
- Ca ca thật lợi hại.
Khương Thanh Loan xen lời:
- Vậy mà cũng bảo là lợi hại? Không có thiên sư thì hắn nửa bước khó đi trong Thiên Phủ, ai đều có thể ức hiếp hắn.
Khương Phi Linh hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ? Thanh Nhi có thể bảo vệ ca ca không?
Khương Thanh Loan cười khẩy nói:
- Nếu hắn quỳ trước mặt ta, kêu ba tiếng nãi nãi thì ta sẽ bảo vệ hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Theo ta thấy thì nàng chỉ có bề ngoài nãi nãi chứ không có thực lực của nãi nãi.
- . . .
Khương Thanh Loan phát hiện mình và người này xung khắc.
Thật ra giao lưu nhiều với Khương Phi Linh cho nàng biết nhiều điều về Lý Thiên Mệnh, về chiến hồn Thánh Thú, về vụ ô miệt kia.
Khương Thanh Loan uy hiếp bảo:
- Ngươi chờ bị đệ tử Thiên Phủ luân phiên ngược đãi đi, ta là người duy nhất có thể che chở ngươi, còn dám cãi tay đôi với ta?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, ta có ngọc bội của nàng mà, ai dám ăn hiếp ta cứ lấy ngọc bội ra là ổn.
Khương Thanh Loan đứng bật dậy:
- Ngươi không nói thì ta quên mất, mau trả lại cho ta, ngay bây giờ, nhanh!
- Trả cho nàng? Được thôi, tự lấy đi!
Lý Thiên Mệnh lấy ngọc bội ra, động tác nhanh như tia chớp bỏ vào đũng quần.
Khương Thanh Loan bị chọc suýt khóc:
- A!
Thứ nàng quý trọng bị bỏ vào chỗ đó, thật khó mở miệng.
- Ta bóp chết ngươi!
Trong Thanh Loan Trai gà bay chó sủa.
Ầm ĩ nửa ngày nhưng thật ra không tổn thương tình cảm của nhau, chẳng qua Khương Thanh Loan không nhẫn nhịn Lý Thiên Mệnh được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta muốn mang Linh Nhi đi Viêm Hoàng Tháp tu luyện.
Khương Thanh Loan khóc không ra nước mắt:
- Được thôi, hai đứa đáng ghét biến hết đi!
Khương Thanh Loan phát hiện mình đã đụng phải đối thủ nặng ký, Lý Thiên Mệnh ở lại đây là sự hành hạ với nàng, mỗi câu đều chọc nàng giận đến run người.
Khương Phi Linh chớp chớp mắt:
- Thanh Nhi đừng giận, khi về ta sẽ mang thịt nướng cho ngươi.
- Không ăn, giảm béo!
Lý Thiên Mệnh liếc qua:
- Đúng là nên giảm.
- Cút xéo!!!
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh bị đuổi ra khỏi cửa.
Mục đích của hắn đã hoàn thành, muốn mang đi Khương Phi Linh ngay trước mặt Thanh công chúa thì nói dễ hơn làm.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca, thật ra Thanh Nhi rất lương thiện, nghe kể cảnh ngộ ca ca gặp được thì nàng cũng đồng tình.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ta biết, nên mới dám đùa giỡn với nàng ta, chứ không thì với thân phận nàng ta đã sớm đem ta ngũ mã phân thây.
Tuy hắn và Khương Thanh Loan xung khắc nhưng luôn xem nàng là người tốt, bằng hữu. Hắn bây giờ không thể đền đáp cái gì cho bằng hữu, nhưng có ngày nào họ cần hắn thì hắn sẽ không keo kiệt trả giá.
Đi ra Thi Vân Các, phía trước là vườn hoa nhã trí.
Mây trắng bay trên trời, gió thổi nhẹ, sợi tóc của thiếu nữ bên cạnh nhẹ bay, nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt trong trẻo, tất cả cấu thành hình ảnh đẹp nhất.
Lý Thiên Mệnh cũng rất đẹp trai, dáng người thon dài nhã nhặn, rất có khí chất.
Khi hắn và Khương Phi Linh đứng chung với nhau thì như trời sinh một cặp.
Lý Thiên Mệnh trực tiếp nói:
- Linh Nhi, ta có cảm giác nàng có thể giúp đỡ ta tu luyện, đặc biệt trong trạng thái Phụ Linh.
Khương Phi Linh nói:
- Giúp được.
- Sao nàng biết?
- Trực giác nói với ta, có lẽ là nhờ Phụ Linh tròn cấp mang đến.
- Nàng và Thanh công chúa có thể giống như vậy không?
Khương Phi Linh lắc đầu.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn nàng, không hiểu sao khuôn mặt này luôn khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Mỗi khi đến gần nàng là vô hình rung động, hai người tự nhiên đứng bên nhau như đã làm bạn vô số năm.
Có lẽ đây là số trời đã định trong truyền thuyết?