Phương Thanh Ly không nhịn được cười cuồng dại:
- Ha ha!
Đây là điềm báo sắp nổi điên.
- Ra tay!
Hiên Viên Hoằng có dự cảm không ổn, năm người và thú bản mệnh rồng thần của họ lập tức ra tay.
Vù vù vù!
Thú bản mệnh của Phương Thanh Ly lao ra, phun lửa cháy hừng hực trong tích tắc ngăn cản đường đi của mọi người.
Bàn tay Phương Thanh Ly run rẩy:
- Kỹ thuật diễn xuất của ngươi cũng giỏi đây, có thể khiến nhiều người bán mạng cho ngươi, thậm chí không ai tin tưởng chân tướng!
Khương Phi Linh chân thành nói:
- Chân tướng? Đúng là trước năm mười tám tuổi ta không có ký ức kiếp trước, đi chung với hắn vốn là chuyện bình thường, không hiểu vì sao kẻ ngu dốt như ngươi hư cấu ra được câu chuyện chiếm đoạt thần thể. Phương Thanh Ly, nói trắng ra thì đây là một chuyện hiểu lầm, chúng ta có thể nói rõ ràng, ta sẽ không trách cứ ngươi.
- Đừng nói nữa, trực giác cho ta biết ngươi không phải nàng, không cần che giấu! Ta không biết các ngươi làm cách nào thay trời đổi trăng, hiện tại ta chỉ muốn cho kẻ thí thần nhà ngươi xuống địa ngục!!!
Mấu chốt nằm ở chỗ Khương Phi Linh nói mình tranh đấu với Hiên Viên Hi, khiến Phương Thanh Ly vững tin vào điều mình nghĩ.
Bà ta là một người cuồng si, bà ta cuồng si tôn thần còn hơn Hiên Viên Vũ Hành.
Vị thần trong lòng nếu bị thí sát, vậy chờ đợi mười vạn năm trong Thị Thần Điện, nếu tất cả là một âm mưu, tất cả sẽ làm thế giới của Phương Thanh Ly sụp đổ.
Càng tuyệt vọng là . . .
Sẽ không ai tin tưởng bà ta!
Chỉ cần Khương Phi Linh khăng khăng phủ nhận thì bà ta không làm gì được.
Nếu bà ta buông xuôi thì không thể nào lấy lại công bằng cho vị thần thật sự của mình!
Cộng thêm biểu hiện siêu đẳng của Lý Thiên Mệnh trong Thiên Tinh Cảnh, tôn thần và Đế Tử như vậy, dù cuối cùng hai người ở bên nhau thì cũng là một đoạn giai thoại.
Chờ Lý Thiên Mệnh trở về, ai còn quan tâm người nào là Hiên Viên Hi?
- Dừng tay!
- Ngươi phát điên, buông ra tôn thần!
Nhóm người Hiên Viên Hoằng sấn tới.
Nếu không phải Khương Phi Linh bị khống chế, bọn họ đã sớm chế phục Phương Thanh Ly.
Trong khoảnh khắc, con Thanh Sắc Phượng Hoàng đã bị tổn hại nặng, mấy người xông lên bắt Phương Thanh Ly.
- Kẻ trộm vô sỉ, chết đi!
Phương Thanh Ly hội tụ lực lượng của Sinh Kiếp thập trọng vào bàn tay, Khương Phi Linh mới vào Sinh Tử Kiếp cảnh chưa lâu, căn bản không thể nào chống cự loại lực lượng này.
Răng rắc!
Phương Thanh Ly muốn bẻ gãy cổ của Khương Phi Linh, nhưng không ngờ phát ra âm thanh như vậy.
Phương Thanh Ly bỗng ngây ra, bởi vì bà ta thất bại.
Tại sao cổ của Khương Phi Linh giống như Kiếp Khí, không động đậy chút nào?
Phương Thanh Ly xoe tròn mắt, bỗng nhiên trông thấy gáy ngọc trắng nõn của Khương Phi Linh giống như bạch ngọc hiện ra hoa văn tường gạch.
Móng tay của Phương Thanh Ly không thể đâm thủng.
- Đây là . . . !
Phương Thanh Ly tập trung nhìn kỹ, thiếu nữ trước mắt bà ta toàn thân tỏa ánh sáng trắng, làn da cũng cứng rắn.
Một người mà trông như một tòa thành trì.
Phương Thanh Ly ngẩn ngơ:
- Ma Thành!
Nghe đồn Hiên Viên Hi trời sinh không có thú bản mệnh, nhưng có một tòa Ma Thành cộng sinh.
Hôm nay, Phương Thanh Ly rốt cuộc nhìn thấy Ma Thành trong truyền thuyết.
Nó ở trong thân thể của tôn thần, khi bà ta định bóp chết nàng thì Ma Thành thế nhưng hiện ra . . .
- Tiện nô, ngươi dám thí thần?
Khương Phi Linh bỗng ngước đầu lên, đôi mắt bắn ra tia sáng chói mắt đâm vào mắt của Phương Thanh Ly.
- Hãy dùng mắt của ngươi xem cho rõ ta rốt cuộc là ai!!!
Trong khi nói thì ngón trỏ tay phải của Khương Phi Linh đã điểm lên mu bàn tay của Phương Thanh Ly.
Phong ấn trên móng tay kia buông lỏng, dòng lũ vô hình từ móng tay rót vào thân thể của Phương Thanh Ly.
- Tôn thần . . .
Mắt Phương Thanh Ly đau nhói, khi bà ta da đầu tê dại, lần thứ hai mở đôi mắt ra thì Khương Phi Linh ở trước mặt đã bị ánh sáng trắng chói lòa bao phủ.
Nàng giống như đứng trên một tòa thành vĩnh sinh vô tận, nguy nga cao thượng, chấp chưởng ức vạn sống chết, như vị thần vĩnh hằng thiên địa, dùng ánh mắt miệt thị nhìn Phương Thanh Ly.
Phương Thanh Ly rốt cuộc nở nụ cười:
- Đây mới là . . . thần thật sự!
Phương Thanh Ly nở nụ cười giải thoát, nụ cười vui sướng, dường như nhận được đáp án mà mình vừa lòng nhất.
Nhưng khi móng ngón trỏ tay phải của Khương Phi Linh điểm lên mu bàn tay của Phương Thanh Ly.
Bàn tay bà ta ù một tiếng hóa thành đốm sáng trắng.
Oong oong oong!
Từ bàn tay tan biến đến cánh tay, ngay sau đó lan tràn đến thân thể!
Xèo xèo xèo!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn thân Phương Thanh Ly hóa thành bột phấn.
- Lão nô Phương Thanh Ly, bái kiến tôn thần . . .
Đầu của Phương Thanh Ly trước khi tan biến còn cười tươi nói ra lời cuối cùng.
Sau đó Phương Thanh Ly hoàn toàn tan biến.
Thi thể cũng mất thì sao mà sống được?
- Grít!
Cảnh tượng đó khiến Thanh Sắc Phượng Hoàng phát ra tiếng hét thảm thiết.
Thanh Sắc Phượng Hoàng hét chói tai lao về phía Khương Phi Linh, nhưng nàng vươn ngón tay ra, một luồng sáng trắng bắn ra xuyên thủng đầu của phượng hoàng.
Từ chỗ vết thương, thân thể to lớn của Thanh Sắc Phượng Hoàng tan biến, không còn một mẩu tro.
Chỉ trong tích tắc.
Phương Thanh Ly và Thanh Sắc Phượng Hoàng hoàn toàn biến mất, trong đình viện trở nên vô cùng tĩnh mịch.
- Tôn thần . . .
Đám người Hiên Viên Hoằng ngạc nhiên sững sờ, trong mắt tràn ngập mờ mịt.
Bọn họ vội vàng quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, dù chỉ liếc nhìn Khương Phi Linh hiện tại, nữ nhân giống như đứng trên tầng mây cũng khiến bọn họ da đầu tê dại.
- Ha ha.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhạt của tôn thần.
Chợt phụt một tiếng, động tĩnh trong Nhiên Linh Cung hoàn toàn biến mất.
Một mảnh tĩnh mịch.
- Hửm?
Nhóm người Hiên Viên Hoằng thế này mới dám ngẩng đầu.
Trong tầm nhìn của họ chỉ là tôn thần đã ngã trên mặt đất, hơi thở yếu ớt rơi vào hôn mê.
- Cái này . . .
Năm người quay sang nhìn nhau, trong lòng dậy sóng.
- Vừa rồi mới là bộ dạng thật sự của tôn thần sao?
- Đáng sợ quá, Thị Thần Điện Chủ bị nàng hóa thành bột mịn . . .
Cho dù tôn thần dường như ngất xỉu nhưng bọn họ không dám tiến lên.
- Ta đi tìm tộc vương.
Một Tam Nguyên Kiếp Lão vội vàng rời đi.
Tam Nguyên Kiếp Lão này mới đi tới cửa thì phương xa có một đám người lao nhanh đến, ông ta thấy rõ là ba tông chủ đều trở lại, bên cạnh còn có đám người Hiên Viên Ngu, Hiên Viên Tiêu.
Quan trọng nhất là Đế Tử Lý Thiên Mệnh ở trong đám người!
Đây là tin cực tốt.
Trên thực tế, Lý Thiên Mệnh trở về đã khiến toàn bộ Thần Tông tràn ngập tiếng hò reo cấp sử thi, nhưng hắn lo lắng Khương Phi Linh nên chạy nhanh về Nhiên Linh Cung.
Tin tốt lớn như vậy đương nhiên phải chia sẻ với tôn thần trước.
Nhưng mới đi tới cửa đã thấy bên trong Nhiên Linh Cung lấp lánh ánh sáng, trái tim mọi người treo cao.
Đám người đều lướt qua Kiếp Lão kia, xông vào Nhiên Linh Cung.