Một thanh niên áo lam đứng ra ngắt lời mọi người:
- Để ta!
Trông thấy thiếu niên này, đám người lúc trước còn hăm hở thoáng chốc ngậm miệng lại.
Vì người này thuộc Vệ phủ trong Thiên Phủ, trưởng tử của Phượng Hoàng Điện Chủ Vệ Tử Côn: Vệ Thanh Dật.
Vệ Thanh Dật không đáng là gì, quan trọng là tiểu nữ nhi được Viêm Hoàng cung chủ yêu thương nhất, Vệ Lăng Huyên cũng ở bên cạnh gã.
Hai người mới tu luyện trong Viêm Hoàng Tháp xong, vừa trở ra.
Vệ Thanh Dật đi ra đã thấy Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh cười đùa với nhau, đám người vây xem cau mày bàn tán, gã lộ vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Vệ Lăng Huyên nhíu mày nói:
- Thật không hiểu vì sao gia gia thả hắn ra ngoài mất mặt. Dù cấm không cho hắn tiết lộ thân phận, lỡ tên này định nhờ cậy thân phận diễu võ dương oai thì mặt mũi của Vệ gia chúng ta đều bị hắn làm mất hết.
Vệ Thanh Dật thêm lời:
- Đặc biệt chuyện của mẫu thân hắn càng mất mặt hơn.
Vệ Lăng Huyên hỏi:
- Hắn làm chuyện gì? Vì sao đi cùng Linh công chúa?
Vệ Thanh Dật bực tức nói:
- Tỷ không nghe thấy sao? Chắc chắn là hắn lừa gạt Linh công chúa. Công chúa đơn thuần biết bao, tự nhiên không nhận rõ tên hạ cấp này.
Vệ Lăng Huyên buồn nôn nói:
- Rất ghê tởm, nghĩ đến trong người hắn mang dòng máu Vệ gia chúng ta là thấy tởm lợm.
- Huyên tỷ chờ chút, ta đi qua cho Lý Thiên Mệnh về sau chỉ có thể làm chuột chạy qua đường, để coi hắn còn dám ra đây khoe khoang nữa không!
Vệ Lăng Huyên nói:
- Ta đi theo ngươi. Linh công chúa là tỷ muội của Lục sư tỷ của ta, ta quen biết công chúa, chắc công chúa sẽ nghe lời của ta.
Vệ Thanh Dật hỏi:
- Phải rồi, nếu ta trợ giúp Linh công chúa thoát khỏi móng vuốt ma của tiện nhân này thì tỷ đoán xem Thanh công chúa sẽ cho ta cơ hội chứ?
Vệ Lăng Huyên nhắc nhở:
- Không biết nữa, ta nghĩ chọn Linh công chúa càng dễ thực hiện hơn, nàng ấy không phải công chúa thật, hơn nữa rất xinh đẹp. Tuy nàng ấy không có thú bản mệnh nhưng ít nhất có thể trợ giúp ngươi một chút, cần gì mơ xa vời theo đuổi Lục sư tỷ của ta?
- Được rồi, tỷ nói đúng, Linh công chúa thật sự xinh đẹp. Nếu lần này công chúa cảm kích ta thì không chừng sẽ có cơ hội, dù sao Vệ gia ta không kém hơn Chu Tước vương tộc bọn họ.
Vệ Thanh Dật càng nhìn Linh công chúa càng mê, quá xinh đẹp.
Vệ Lăng Huyên cũng chịu thừa nhận Linh công chúa đẹp là biết nàng ấy tuyệt sắc cỡ nào. Linh công chúa là người duy nhất Vệ Lăng Huyên chịu công nhận xinh đẹp, còn người khác, dù là Thanh công chúa và Mộc Tình Tình thì nàng cũng không phục.
- Huyên tỷ, ta sẽ thử thay đổi mục tiêu. Tỷ đi lên với ta, tỷ nói chuyện chắc Linh công chúa càng tin tưởng hơn.
- Hừ! Ta sẽ giúp ngươi một phen, nếu thành công đừng quên hiếu kính ta.
- Biết rồi, chắc chắn cho Huyên tỷ vừa lòng!
- Đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc trong truyền thuyết, cho ngươi được của hời.
- He he.
Vệ Thanh Dật cười xong hắng giọng, khoác lên mặt nạ chính nhân quân tử cùng Vệ Lăng Huyên hùng hổ lao thẳng tới chỗ Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không biết bọn họ thảo luận nhiều như vậy, hắn chỉ lo tu luyện và Khương Phi Linh, không quan tâm người xung quanh lảm nhảm.
Khi Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh định bước vào Viêm Hoàng Tháp thì bỗng có hai người đứng ra che trước mắt hắn.
Tất cả đã thay đổi.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, không ngờ là Vệ Lăng Huyên và Vệ Thanh Dật. Từ quan hệ huyết thống thì họ là biểu đệ và biểu muội, lẽ ra vô cùng thân thiết với hắn, về quan hệ huyết thống chỉ thua huynh đệ tỷ muội ruột.
Lý Thiên Mệnh tưởng họ tình cờ chắn đường mình nên kéo Khương Phi Linh bước sang bên cạnh.
Nhưng hai người Vệ Thanh Dật nhấc chân lại chặn trước mặt Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì không?
Vệ Thanh Dật hiên ngang lẫm liệt:
- Có, chúng ta muốn vạch bộ mặt vô sỉ của ngươi! Để Linh công chúa nhìn rõ tâm linh dơ bẩn của ngươi!
Lý Thiên Mệnh tặc lưỡi:
- Ngươi bị khùng à?
Ở trong mắt Vệ Thanh Dật thì Lý Thiên Mệnh là người ô uế, xấu xa, thấp hèn từ đầu đến chân. Với thân phận địa vị của hắn bây giờ khi gặp gã thì ít nhất phải cúi đầu khom lưng mới đúng.
Vệ Thanh Dật không ngờ rằng Lý Thiên Mệnh dám can đảm nhìn gã với ánh mắt trêu cợt sau đó nhục mã một câu như vậy.
Bị mắng trước mặt Linh công chúa, hơn nữa bị Lý Thiên Mệnh mắng mang đến nhục nhã vô cùng lớn cho gã.
Vệ Thanh Dật không nhịn được tính tình:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi ăn gan hùm rồi! Hôm nay ta phải . . .!
Vệ Thanh Dật chưa nói hết câu đã bị Vệ Lăng Huyên ngắt lời:
- Ngươi khoan nói chuyện.
Vệ Lăng Huyên dặn Vệ Thanh Dật xong quay sang nói với Khương Phi Linh:
- Linh công chúa, ta không biết công chúa quen Lý Thiên Mệnh như thế nào nhưng chắc chắn công chúa không biết rõ bộ mặt thật của hắn, xin đừng bao giờ bị hắn dùng lời ngọt mật lừa gạt. Người này thật ra là dâm tặc vô sỉ, nhiều người đều biết hắn từng làm chuyện hạ cấp.
Vệ Thanh Dật nhanh nhảu nói tiếp:
- Đúng vậy! Linh công chúa có biết người này ba năm trước từng làm chuyện mất mặt gì không? Hơn nữa mấy ngày trước hắn lấy thân phận đệ nhất đệ tử vào Thiên Phủ lại gây ra trò hề, chắc Linh công chúa chưa biết đâu.
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Vậy các ngươi nói xem ta làm gì mất mặt.
Lý Thiên Mệnh biết biểu đệ biểu muội rất ngạo mạn, rất nhàm chán nhưng không ngờ họ rảnh tới mức này.
Vệ Thanh Dật lòng đầy căm phẫn, càng nói càng kích động:
- Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện? Ba năm trước ngươi định chuốc thuốc xâm phạm Mộc Tình Tình, bị Lâm Tiêu Đình xử tử thú bản mệnh, trở lại khổ tu ba năm rồi quay lại, ỷ vào ưu thế tuổi tác may mắn thành đệ nhất đệ tử, nhưng ngày đầu tiên vào Thiên Phủ đã bị tất cả thiên sư ghét bỏ, ngươi gây ra trò cười chưa đủ lớn sao? Nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát tạ tội, không mặt mũi thấy người. Ngươi còn dám ra đây lừa gạt Linh công chúa đơn thuần?
- Nói hay lắm!
- Loại người này nên tự sát, đỡ khỏi phải làm dơ mắt người khác!
- Linh công chúa, xin đừng bị lời ba hoa của hắn lừa dối, người ô uế này là dâm tặc, không có chút phong độ!
Nhiều đệ tử Thiên Phủ không kém hơn Vệ Thanh Dật đều xúm lại, trong mắt tràn đầy xem thường.
Vệ Lăng Huyên ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi biến ngay đi, sau này còn đến gần Linh công chúa thì đệ tử toàn Thiên Phủ chúng ta sẽ làm ngươi quỳ xuống đất khóc xin!
Lời nói của Vệ Lăng Huyên được nhiều đệ tử Thiên Phủ phụ họa, mỗi người một câu lao nhao không cho Lý Thiên Mệnh có kẽ hở lên tiếng.
Khương Phi Linh nghe đầy lỗ tai, hơi tức giận.
Trước bao ánh nhìn, nàng bỗng ôm cánh tay Lý Thiên Mệnh, tựa đầu lên vai hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta không cần các ngươi nói cho ta biết, ta tự biết phán đoán ai là người tốt, ai là người xấu. Mấy người làm ơn đừng cản đường đi của chúng ta.
Đám người Vệ Lăng Huyên hoàn toàn không ngờ Khương Phi Linh khăng khăng một mực theo bên Lý Thiên Mệnh, tiếp xúc thân thiết như thế.
Cả đám suýt rớt tròng mắt.
Vệ Thanh Dật sốt ruột nói:
- Linh công chúa thật sự không biết bộ mặt xấu xí của hắn sao?
Giọng Khương Phi Linh kiên quyết nói:
- Ca ca không xấu xí chút nào, xấu xí là các ngươi châm biếm, trào phúng, khó xử người khác kìa!
- . . .
Câu nói này làm mọi người ngẩn ngơ, bọn họ không thể ngờ sẽ gặp kết quả này.
Vệ Thanh Dật như bị sét đánh, gã muốn hỗ trợ ngược lại bị Khương Phi Linh mắng nhục mặt.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không hiểu Lý Thiên Mệnh đã chuốc thuốc mê gì cho Khương Phi Linh.