Cuối cùng Lý Thiên Mệnh cũng lên tiếng, khóe môi cong lên:
- Mặc kệ các ngươi ô miệt thế nào thì cuối cùng Linh Nhi vẫn đứng về phía ta, như thế nào? Có tức không? Tuy nhân phẩm của ta kém, thiên tư dở nhưng Linh Nhi thích ta, phục không hả?
Một câu hỏi có tức hay không chọc đám Vệ Thanh Dật tức hộc máu.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh hơi cảm động, hắn càng lúc càng phát hiện Khương Phi Linh không phải thiếu nữ yếu đuối, nàng cố chấp và dũng cảm hơn ai hết. Khi nàng đã nhận định một việc thì dù ai che trước mặt cũng không làm nàng sợ chút nào.
Lý Thiên Mệnh vỗ vai Khương Phi Linh, mỉm cười đắc ý:
- Linh Nhi, chúng ta đi nào, đừng để ý mấy kẻ tiểu nhân chỉ biết rải tin đồn lung tung. Ta thuần khiết vậy mà bị họ ô miệt, thật là lòng dạ rắn rết!
Hắn định lướt qua Vệ Thanh Dật, đi vào Viêm Hoàng Tháp.
Câu nói này làm mặt mọi người đen thui.
Bọn họ vốn tưởng sau khi vạch trần thì Khương Phi Linh sẽ xa lánh Lý Thiên Mệnh, khiến trò cười này càng gây cười lớn hơn nữa.
Ai ngờ Linh công chúa kiên quyết như vậy.
Dù bọn họ tức điên thì chỉ có thể nhìn đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, nhìn lợn rừng sắp ủi cải trắng, tâm tình buồn bực khiến người hộc máu.
Vệ Thanh Dật càng bực tức nhiều hơn nữa, nhưng gã sẽ không oán hận Khương Phi Linh.
Vệ Thanh Dật thầm rít gào trong lòng:
- Chắc chắn Lý Thiên Mệnh dùng thủ đoạn đen tối gì mới khiến Linh công chúa bất chấp thanh danh của mình vì hắn!
Mắt thấy Linh công chúa ngây thơ đáng yêu dần rơi vào móng vuốt ma của Lý Thiên Mệnh âm hiểm, lòng Vệ Thanh Dật nhỏ máu.
Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh, trong mắt không chứa ai khác, định lướt qua họ:
- Tránh ra giùm.
Vệ Thanh Dật bị ánh mắt khiêu khích của Lý Thiên Mệnh chọc tức xì khói, người bùng cháy ngọn lửa.
- Đứng lại!
Vệ Thanh Dật hét to một tiếng, đột nhiên giơ tay đấm vào Lý Thiên Mệnh:
- Linh công chúa, xin đừng bị hắn mê hoặc! Hôm nay ta sẽ chứng minh cho công chúa thấy người này ti tiện cỡ nào!
Lý Thiên Mệnh đi phía bên phải Vệ Thanh Dật, khi nắm đấm đánh tới thì hắn giơ tay trái chặn lại ngay.
Thú Nguyên hùng hồn đến từ Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng ập tới, đây là áp chế vượt qua bốn tầng cảnh giới.
Nhưng cánh tay trái của Lý Thiên Mệnh vô cùng cứng rắn, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng khá thô bạo, trong gấp gáp vẫn dư sức đỡ được đòn tấn công.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là lực lượng khổng lồ đánh bay Lý Thiên Mệnh ra ngoài.
Bên phải Lý Thiên Mệnh là Khương Phi Linh, hắn xoay một vòng, vừa bay ra vừa ôm eo nàng.
Hai người ôm nhau xoay tròn trên không trung rồi vững vàng rơi xuống đất, hình ảnh này giống như thần tiên quyến lữ.
Đặc biệt váy ngắn màu chàm của Khương Phi Linh xoay tròn trên trời, chân dài trắng nõn như ẩn như hiện cho người nhìn no mắt.
Lần đầu tiên ôm nhau, khi xoay tròn giữa không trung thì ánh mắt của Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh giao nhau.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy vĩnh hằng.
Giờ phút này, thế giới chỉ có cô nương gò má hây hồng thẹn thùng nhìn mình rồi vùi đầu vào ngực mình.
Nếu không có một năm hẹn hò với Mộc Tình Tình thì hiện giờ Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận tình đầu thuần khiết nhất, cảm giác này tuyệt vời hơn lúc ở bên Mộc Tình Tình nhiều.
Mộc Tình Tình chưa bao giờ là thiếu nữ đơn thuần, nhưng thiếu nữ trong vòng tay hắn thì thật thuần khiết, như nước không nhiễm tạp chất nào, trong suốt thấy đáy.
Đáng tiếc, hình ảnh tốt đẹp này bị Vệ Thanh Dật phá hoại ngay:
- Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Một đấm không đập dẹp Lý Thiên Mệnh càng làm lồng ngực Vệ Thanh Dật rực cháy lửa giận, gã lại xông lên, quát lớn:
- Lý Thiên Mệnh, ta muốn khiêu chiến với ngươi! Là nam nhân thì quang minh chính đại chiến một trận với ta, nếu hèn thì biến ngay, đừng nói ngọt dụ dỗ Linh công chúa nữa!
Vệ Thanh Dật ra tay được nhiều người ủng hộ, mắt họ nóng bỏng ước gì thấy Lý Thiên Mệnh xấu mặt.
- Vệ Thanh Dật Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng dư sức nghiền áp Lý Thiên Mệnh này.
- Hàng này hai mươi tuổi, trong cuộc chiến thứ hạng đánh bại Lâm Tiêu Tiêu mười lăm tuổi Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng, may mắn thành đệ nhất đệ tử.
- Chắc hắn thấy hãnh diện lắm, nhưng không biết rằng thực lực và thiên phú như hắn chỉ đáng xếp chót trong Thiên Phủ.
- Tập thể thiên sư từ bỏ chưa đủ khiến hắn tự ti, dám ra đây giả danh lừa bịp, tưởng Thiên Phủ chúng ta không có ai sao?
- Vệ sư đệ, ta đề nghị ngươi phế bỏ hắn luôn đi! Cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, để xem còn dám ở bên ngoài lừa người nữa không!
Có người ra tay, bọn họ vì trút giận nên cũng la ó tạo áp lực, hoàn toàn không cho Lý Thiên Mệnh cơ hội chống cự.
Đối mặt Vệ Thanh Dật oanh sát, Lý Thiên Mệnh lưu luyến không rời buông Khương Phi Linh xuống.
Khương Phi Linh hơi nhíu mày nói:
- Ca ca, ta chán ghét hắn, ra vẻ vênh váo cao cao tại thượng, nhân danh chính nghĩa nhưng thật ra là vì ích lợi của bản thân.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Khương Phi Linh kéo góc áo Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca đánh bại hắn cho ta đi.
Bộ dạng làm nũng không nói lý trông thật đáng yêu hoạt bát, khiến người không kiềm lòng được.
Lý Thiên Mệnh phấn khởi như hăng tiết gà.
Giờ phút này, hắn cảm giác dù đối mặt quân đoàn vạn người thì hắn cũng đập chết hết.
Chênh lệch cảnh giới, cách biệt thực lực và thiên phú gì đó theo gió thổi bay khi so với mỹ nhân làm nũng.
Người Lý Thiên Mệnh nóng hừng hực, hắn bỗng hóa thành chiến thần rực lửa, bỗng nhìn thẳng vào Vệ Thanh Dật, tuyên bố trước công chúng:
- Đến đây, ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi! Hôm nay phải đánh cho ngươi ướt quần!
Tuyên bố mạnh miệng này khiến mọi người cười nhạo.
Khương Phi Linh kiên định đứng bên cạnh Lý Thiên Mệnh, hung tợn trừng Vệ Thanh Dật:
- Ca ca, ta giúp ca!
Có Khương Phi Linh trợ giúp thì càng thắng chắc.
Lý Thiên Mệnh trông chờ hai người phối hợp với nhau sẽ sản sinh sức chiến đấu như thế nào. Trong mười móng tay của Khương Phi Linh phong ấn mười loại năng lực đặc biệt, Phụ Linh chỉ là một trong số đó.
Vệ Thanh Dật còn tưởng Lý Thiên Mệnh sẽ chật vật bỏ chạy, gã chỉ sợ như thế:
- Không biết trời cao đất rộng!
Lý Thiên Mệnh chấp nhận khiêu chiến làm Vệ Thanh Dật cười thầm trong bụng, vậy là trận chiến đấu của họ hợp pháp, gã không bị mang tiếng là đơn phương sinh sự.
Vệ Lăng Huyên nói:
- Cơ hội đến rồi, cho hắn quỳ xuống khóc xin trước đã, ta giải quyết Linh công chúa giúp ngươi, công chúa đang bị lừa mụ đầu thôi.
- Huyên tỷ hãy nhìn xem biểu hiện của ta, trong vòng ba chiêu ta sẽ đánh tên hạ cấp này mặt mũi bầm dập!
Vệ Thanh Dật được mọi người ủng hộ và hò reo.
Gã không nói nhiều, khóa chặt Lý Thiên Mệnh rồi từ trên bậc thang lao xuống chỗ hắn.
Binh khí của Vệ Thanh Dật là một thanh thú binh tứ giai trường thương màu vàng.
Trường thương không thẳng tắp mà xiêu vẹo như con giao long màu vàng ở biển sâu.
Không thể phủ nhận là binh khí này cực kỳ bá đạo và thô bạo, chắc là đỉnh cấp nhất trong thú binh tứ giai.
Tên của thú binh này là: Kim Giao thương.
Với gia thế của Vệ Thanh Dật không phải không thể dùng thú binh ngũ giai cao cấp hơn, nhưng phải khống chế được thú binh, cảnh giới tu vi chưa tới thì dù cầm thú binh cao cấp hơn cũng không thể phát huy ra uy lực.
Trước mắt thích hợp với Vệ Thanh Dật nhất là Kim Giao thương, gã quen thuộc dùng cây thương ba năm càng mạnh hơn thú binh ngũ giai trong tay người khác.
Có vẻ như Vệ Thanh Dật không định gọi ra thú bản mệnh.
Bình thường khiêu chiến trong Thiên Phủ sẽ không để thú bản mệnh đánh nhau, thông thường chỉ có hai Ngự Thú Sư phân ra thắng thua sẽ càng trực tiếp và thô bạo hơn.
Đương nhiên nếu chọn cho thú bản mệnh cùng xuất chiến cũng không có gì đáng trách, dù sao chiến đấu cộng sinh mới là thực lực mạnh nhất.