- Chết đi!
Mắt Vệ Thanh Dật bắn ra tia sáng vàng, tay cầm Kim Giao thương, thân pháp của gã như rắn bò, Kim Giao thương là răng nọc của gã.
Trong ánh sáng vàng lấp lánh, Kim Giao thương giết hướng Lý Thiên Mệnh.
Vệ Thanh Dật thi triển chiến quyết là chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm: Thiên Cương Tam Thập Lục Thương.
Môn thương pháp này uy lực bùng nổ, từng thương nối tiếp nhau không dứt, khi đã hình thành áp lực thì từng chiêu lấy mạng người, đối thủ rất khó ngăn cản.
Đặc điểm của Thiên Cương Tam Thập Lục Thương là nhanh mà hung mãnh, ánh sáng vàng xẹt qua, người đã giết tới.
Trong tay áo Lý Thiên Mệnh đã rút ra Xiềng Xích Viêm Long, thú binh ngũ giai. Đối mặt thiên tài Vệ phủ như Vệ Thanh Dật, đối mặt nhi tử của Vệ Tử Côn thì hắn sẽ không khinh địch.
Bình thường thì Lý Thiên Mệnh hiện giờ không đánh lại Vệ Thanh Dật, nhưng có Khương Phi Linh ở bên cạnh tạo nên khác biệt.
Lý Thiên Mệnh luôn cùng thú bản mệnh sóng vai chiến đấu, lần đầu tiên hắn và Khương Phi Linh chiến đấu bên nhau.
Lý Thiên Mệnh cảm giác có thể cảm nhận được nhiều thứ sâu sắc hơn, ví dụ khi Vệ Thanh Dật hung hãn xông lên, Khương Phi Linh vẫn ung dung bình tĩnh. Ngón tay của nàng búng nhẹ, Lý Thiên Mệnh cảm nhận bão tố khó thể miêu tả bằng lời.
Bão tố dâng lên bao trùm một khu vực nhất định, bao phủ Lý Thiên Mệnh và Vệ Thanh Dật.
- Chuyện gì xảy ra?
Lý Thiên Mệnh cảm giác đây không phải là ảo giác, hắn thấy tốc độ của Vệ Thanh Dật trở nên chậm chạp, mỗi chiêu mỗi thức cực kỳ không tự nhiên.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca, đây là lực lượng của trường thời gian.
Lý Thiên Mệnh đã nhớ ra, hắn nhớ nàng từng nói năng lực đặc biệt thứ hai của nàng là trường thời gian.
So sánh với Phụ Linh và Thiên Chi Dực thì hình như trường thời gian càng thần kỳ hơn, nó có thể khống chế tốc độ thời gian chảy, tuy phạm vi rất nhỏ, biên độ sửa đổi không lớn, nhưng tóm lại khi Lý Thiên Mệnh không bị trường thời gian ảnh hưởng mà đối phương thì bị thời gian trói buộc, chênh lệch nhỏ bé có thể thay đổi kết quả chiến đấu.
Vệ Thanh Dật cau mày, gã liên tục công kích ba lần đều bị Lý Thiên Mệnh tránh thoát.
Ánh sáng vàng từ Kim Giao thương đâm xuyên nhưng không chạm vào Lý Thiên Mệnh được, Vệ Thanh Dật không hiểu từ khi nào tốc độ tấn công trở nên không theo ý mình như vậy.
Vệ Thanh Dật không có nhiều thời gian suy nghĩ, vì giây sau Khương Phi Linh đã hóa thành đốm sáng Phụ Linh lên người Lý Thiên Mệnh.
Oong!
Giây phút đó người Lý Thiên Mệnh dâng lên ánh sáng lấp lánh, hắn tựa như thiên thần buông xuống.
Lần Phụ Linh này hoàn mỹ hơn lần trước.
Lý Thiên Mệnh cảm giác có lực lượng trói buộc xuyên suốt thân thể, khiến cả người hắn sôi trào nhanh. Nếu nói trên đời có máu gà thật thì Phụ Linh là máu gà làm hắn hăng máu lên.
Lý Thiên Mệnh cảm giác thân thể hay Thú Nguyên đều rơi vào trạng thái bùng nổ, lực lượng vô tận cuộn trào, cảm giác thoải mái khiến hắn khẽ rên.
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh cười khả ố:
- Xì, nghe tiếng rên của ngươi y như bị Linh Nhi đè.
Lý Thiên Mệnh quê quá nổi cáu:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Hắn giận bản thân, thấy thoải mái thì thôi đi, mắc gì phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy. Hắn nghe thấy Khương Phi Linh ở trong người mình đang cười, nàng bị Tiểu Hoàng Kê chọc cười.
Tiểu Hoàng Kê cười như gà gáy:
- Linh Nhi muội muội mau kiểm tra ‘vốn liếng’ của họ Lý đi, nếu kích cỡ không đủ thì sớm cắt đứt quan hệ với hắn, đừng để thành hôn rồi mất hạnh phúc.
Lý Thiên Mệnh rất muốn làm thịt con gà này, xấu hổ hết sức.
Hai người trong trạng thái Phụ Linh bị chọc quê tim đập nhanh, không tập trung chú ý vào Vệ Thanh Dật.
Nói thật là Khương Phi Linh hóa thành trạng thái Phụ Linh chạy khắp thân thể Lý Thiên Mệnh, cảm giác đó rất quái dị.
Đây là Phụ Linh cấp max, nếu không đến cấp max thì sẽ không bao trùm toàn thân mà chỉ tập trung vào tay chân này nọ.
Cho nên chỉ một mình Lý Thiên Mệnh hưởng thụ đãi ngộ này.
Khi hai người bị chọc đỏ mặt tía tai thì Vệ Thanh Dật lại xông lên, Thiên Cương Tam Thập Lục Thương điên cuồng bùng nổ.
Vù vù vù vù vù!
Mỗi thương đâm xuyên bắn ra ánh sáng vàng, sức mạnh vô cùng hùng hồn.
Trường thời gian mang đến ảnh hưởng không quá lớn cho Vệ Thanh Dật, chỉ suy yếu tốc độ công kích và di chuyển đôi chút,.
Vệ Thanh Dật áp sát khiến Lý Thiên Mệnh đang nổi cáu dồn hết bực tức lên đầu gã.
Sau khi Khương Phi Linh Phụ Linh, người Lý Thiên Mệnh thiêu đốt chiến ý bùng nổ, hắn đang cần chiến đấu để trừ bớt lúng túng, khiến hai người thôi tim đập nhanh.
Thế là Lý Thiên Mệnh ném Xiềng Xích Viêm Long ra.
- Xiềng Xích Viêm Long!
- Hắn lấy đâu ra!?
Nhiều người nhận biết binh khí này, có thể nói nó mang đến rung động làm cả đám ngây ra như phỗng.
Oong!
Lý Thiên Mệnh bùng nổ như bom nổ, tay hắn như cầm con rồng thần.
Viêm Hỏa Long, con rồng thần cháy lửa hừng hực có sức mạnh hung hãn biết bao, nó quất vào Kim Giao thương của đối thủ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
- Biến!
Xiềng Xích Viêm Long và Kim Giao thương điên cuồng va chạm, uy lực Bôn Lôi Cửu Tiên hoàn toàn bùng nổ, đây là lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh vận dụng công pháp hoàn chỉnh nhất.
Tiếng binh khí va chạm chát chúa làm nhiều người nhíu chặt mày.
Vì bọn họ thấy trong đợt giao phong này có vẻ như Lý Thiên Mệnh không bị Vệ Thanh Dật nghiền áp, thậm chí sinh ra kết quả khác.
Qua chiến đấu, Lý Thiên Mệnh càng cảm nhận rõ rệt biến đổi nhỏ bé do trường thời gian mang lại.
Vệ Thanh Dật luôn không theo kịp tần suất đã quen thuộc nên khi ra tay có nhiều sơ hở.
Nếu Vệ Thanh Dật có thể nghiền ép Lý Thiên Mệnh thì chút sơ hở này không đáng gì, nhưng khi thực lực hai người ngang nhau, sơ hở nhỏ là trí mạng.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
- Không chạy được!
Ngay lúc này, Xiềng Xích Viêm Long hoàn toàn quấn lấy Kim Giao thương, phần Viêm Long Nha sắc bén nhất theo Lý Thiên Mệnh khống chế đâm thẳng vào cổ họng của Vệ Thanh Dật.
Viêm Long Nha được gắn ở phần đầu nhọn Xiềng Xích Viêm Long, rất khó đề phòng.
Giây phút chỉ mành treo chuông, Vệ Thanh Dật nổi da gà, gã phản ứng nhanh buông ra Kim Giao thương ngay.
Nói thật thì từ lúc bắt đầu đánh nhau đến bây giờ Vệ Thanh Dật giật mình nhận ra không thể nghiền áp Lý Thiên Mệnh, đầu óc của gã mờ mịt.
Thả binh khí để giữ mạng, với Vệ Thanh Dật thì đây là hành vi đáng xấu hổ, nhưng lúc này gã không có thời gian cảm nhận điều đó, đầu óc trống rỗng.
Giữ mạng là một loại bản năng.
Vệ Thanh Dật càng không ngờ Lý Thiên Mệnh dứt khoát vứt bỏ Kim Giao thương của gã.
- Vệ Thanh Dật, nhìn đâu vậy?
Giây sau, cánh tay trái hắc ám đấm vào bụng Vệ Thanh Dật.
Binh!
- A!
Vệ Thanh Dật hét thảm bay ra ngoài, rơi trúng ngay Vệ Lăng Huyên đứng trên bậc thang.
Hai người ngã ngửa cùng nhau lăn lông lốc.
Đinh!
Kim Giao thương từ trên trời giáng xuống cắm ngay cạnh đũng quần của Vệ Thanh Dật, cách vùng tam giác chỉ kém 1cm.
Gã cảm giác thân dưới lạnh lẽo.
- Bà nội nó!
Vệ Thanh Dật không nhịn được, một bãi màu vàng như lũ vỡ đê tuôn ra ướt quần dài.
Mọi người đều thấy cảnh đó, tất cả trợn mắt há hốc mồm.
Sân đằng trước Viêm Hoàng Tháp thoáng chốc tĩnh lặng.
Bên kia, Lý Thiên Mệnh thu về binh khí, Khương Phi Linh như tiên nữ rời khỏi người hắn.
Nàng xấu hổ thẹn thùng cúi đầu đứng cạnh Lý Thiên Mệnh, vò làn váy của mình.
Lý Thiên Mệnh thì cười xấu xa nhìn Khương Phi Linh không rời mắt.
Nói thật thì cảm giác Phụ Linh lần này quá tuyệt vời, cảm giác trái tim chung nhịp đập khiến người suốt đời khó quên.
Lúc Phụ Linh dường như giữa hai người không có bí mật, mọi thứ thật tốt đẹp, đây mới là cảm giác tình đầu, khiến người tim đập nhanh.