Khi Lý Thiên Mệnh nhìn hướng Vệ Thanh Dật thì không nhịn được xì cười:
- Ôi mợ, sao ngươi tè ra quần rồi?
Tiểu Hoàng Kê ôm bụng cười lăn lộn dưới đất, tiếng cười của chủ và thú cực kỳ chói tai.
Khương Phi Linh không kìm được xì cười:
- Xì.
Nhưng nàng nhanh chóng kìm nén lại, hắng giọng ngăn mình ngừng cười.
Trừ tiếng cười của hai người một thú ra hiện trường tĩnh lặng.
Những người khác không dám cười ra tiếng. Bọn họ ủng hộ Vệ Thanh Dật, giờ gã bị đánh ướt quần, bọn họ không cười nổi, gã đánh thua thì mặt họ cũng đau theo.
Lúc này Vệ Lăng Huyên mới bò dậy, chắc nàng chưa nhận ra làn váy dính nhiều chất lỏng không biết tên.
Vệ Lăng Huyên xanh mặt, đã giận điên lên:
- Lý Thiên Mệnh!!!
Thân phận của Vệ Lăng Huyên khác với Vệ Thanh Dật, nàng là dòng chính, là tiểu công chúa của Vệ gia, địa vị ngang ngửa với công chúa Chu Tước vương tộc.
Chu Tước vương tộc có rất nhiều công chúa, nhưng Vệ gia chỉ có một người.
Vệ Lăng Huyên tức giận trừng Lý Thiên Mệnh còn đang cười to.
Lý Thiên Mệnh cũng nhìn nàng, hắn ngừng cười, ánh mắt giao nhau với nàng.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Vệ Lăng Huyên, xin hỏi bây giờ đã hết hồn chưa?
Mấy ngày trước Vệ Lăng Huyên và các đệ đệ, muội muội của nàng biểu hiện cả đám người giật mình ngay trước mặt Lý Thiên Mệnh, bộ dạng vừa tức giận vừa bực tức của nàng lúc này đặc sắc hơn mấy hôm trước nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sự thật chứng minh tài diễn kịch mấy hôm trước của ngươi quá kém, dáng vẻ ngu ngốc hiện giờ mới đúng là hết hồn, học được chưa?
Vệ Lăng Huyên bị hắn chọc tức nghẹn lời, quan trọng là trên người nàng có mùi lạ, hình như làn váy bị ướt, mùi này khiến nàng rất khó chịu.
Người tức giận hơn ai hết là Vệ Thanh Dật:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi tàn đời rồi!
Bụng gã đau rát, tè ra quần là sỉ nhục to lớn với gã. Chuyện này rất có thể khiến gã trong vòng một năm không ngẩng đầu lên được. Sỉ nhục này chẳng khác nào giết gã, hơn nữa là Lý Thiên Mệnh bị gã khinh thường đã hại gã ra nông nỗi này, Vệ Thanh Dật càng khó chịu hơn.
- Dù hắn có Linh công chúa Phụ Linh thì vẫn không thể đánh bại ta, đây không phải sự thật! Ta chưa thả ra thú bản mệnh, ta không thua!
Đánh thua rất mất mặt, Vệ Thanh Dật chỉ có thể lý sự cùn tự an ủi, tưởng tượng tin mình thua Lý Thiên Mệnh lan truyền ra ngoài đủ khiến gã đỏ mặt tía tai.
Ầm!
Vệ Thanh Dật cắn răng, chửi thầm trong bụng, gọi ra thú bản mệnh của mình từ không gian bản mệnh.
Đằng trước Viêm Hoàng Tháp, một con chim màu vàng bay ra khỏi người Vệ Thanh Dật.
Chim vàng to khổng lồ, lông chim toàn thân rực rỡ ánh vàng, mỗi cọng lông như kiếm ngắn vàng vừa bén vừa dày nặng. Con chim giương rộng cánh vàng, nhìn thoáng qua nó có sáu cánh, mỗi cánh như đại đao màu vàng lóe ánh sáng chói mắt dưới tia nắng mặt trời.
- Thú bản mệnh lục giai thượng phẩm, chim đại bàng sáu cánh vàng, thú bản mệnh hệ kim loại loài chim bay.
Trông thấy chim đại bàng sáu cánh vàng, trong một thoáng giây Lý Thiên Mệnh ngây người.
Quá giống, huynh đệ Kim Vũ cũ của hắn cũng là chim đại bằng cánh vàng, nhưng chỉ có bốn cánh, không cao cấp giống thú bản mệnh của Vệ Thanh Dật là thú bản mệnh ngũ giai.
Kim Vũ làm bạn bên hắn mười sáu năm, huynh đệ thân thiết mười sáu năm, đời này hắn làm sao quên được?
- Đáng tiếc đây là thú bản mệnh của Vệ Thanh Dật, nó không phải Kim Vũ.
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ hơn ai hết Kim Vũ sẽ không quay về.
- Lý Thiên Mệnh, đây là ngươi tự tìm đường chết! Hôm nay ta không giết ngươi thì Vệ Thanh Dật này thề không làm người!
Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh mất tập trung, Vệ Thanh Dật quê quá khùng lên khống chế chim đại bàng sáu cánh vàng xung phong.
Thú bản mệnh của gã không quen Lý Thiên Mệnh, nó trung thành với Vệ Thanh Dật, gã nổi sát tâm thì chim đại bàng sáu cánh vàng cũng tràn đầy sát khí.
Đang lúc Vệ Thanh Dật lửa giận ngút trời thì bỗng một giọng nói lạnh băng vang bên tai gã:
- Vệ Thanh Dật, cái gì thề không làm người?
Đó là giọng nói của cường giả, trực tiếp xuyên thấu Vệ Thanh Dật đang nóng máu, đánh tan sát khí của gã, làm gã rùng mình.
Lý Thiên Mệnh đã sớm nhìn thấy một nữ nhân bước ra từ Viêm Hoàng Tháp khi Vệ Thanh Dật sát khí ngút trời.
Nữ nhân tóc ngắn, mặc trang phục vẽ đường cong xinh đẹp. Trông nàng gọn gàng mạnh mẽ, tràn đầy lão luyện, vừa có phong vận chính chắn vừa anh tư hiên ngang, là trưởng bối khiến người kính sợ.
Lý Thiên Mệnh biết nàng, là thiên sư của Thanh công chúa và Vệ Lăng Huyên, tên Tần Thi.
Vệ Thanh Dật dừng lại ngay:
- Ta . . . ta . . . ta . . . không, thiên sư, ta đang đùa thôi.
Dù Vệ Thanh Dật ghét cay ghét đắng Lý Thiên Mệnh, dù gã là nhi tử của Vệ Tử Côn vẫn phải tuân theo quy định ở nơi như Thiên Phủ.
Nội quy cơ bản nhất của Thiên Phủ là không thể ngỗ nghịch với tất cả thiên sư.
Mới rồi Vệ Thanh Dật còn sát khí ngút trời, giờ chỉ có thể bực tức cúi đầu, thu về tất cả oán khí, nhưng còn rực cháy lửa giận, mặt nhăn nhó. Gã cảm giác cả đời mình chưa từng khó chịu như phút này.
- Đòi đánh đòi giết trong Thiên Phủ, bị thiên sư của ngươi trông thấy chắc chắn sẽ phạt ngươi!
Tần Thi nổi tiếng nghiêm khắc, bị nàng lườm một cái làm Vệ Thanh Dật cúi gầm mặt:
- Vâng!
Đám người mới rồi còn ồn ào giờ đều cúi đầu trước mặt Tần Thi.
Tần Thi lạnh lùng quát:
- Góp vui làm gì? Tất cả đi tu luyện!
Đám người mới bị Lý Thiên Mệnh tát mặt đều chạy tứ tán, chớp mắt không thấy bóng dáng nữa.
Đa số trở vào trong Viêm Hoàng Tháp tu luyện.
Đây là điểm làm Lý Thiên Mệnh thích Thiên Phủ, quy định nghiêm ngặt, đối xử với các đệ tử ngang hàng, dù là tiểu công chúa như Vệ Lăng Huyên cũng chỉ là đệ tử bình thường trong mắt thiên sư, ít nhất sẽ không được ưu ái trước công chúng.
Sau khi người đi hết, chỉ còn lại Vệ Lăng Huyên.
Ánh mắt của Tần Thi như núi cao đè lên người Vệ Lăng Huyên:
- Lăng Huyên.
Vệ Lăng Huyên kiềm nén tức giận, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Thiên sư.
Tần Thi nói:
- Ta rất mong đợi vào ngươi, sớm ngày đột phá đến Linh Nguyên cảnh đệ thất trọng mới là chuyện quan trọng nhất của ngươi, đừng hao phí tinh lực vào việc vặt.
Vệ Lăng Huyên gật đầu lia:
- Vâng ạ!
Trong các đệ tử Thiên Phủ, Vệ Lăng Huyên mười tám tuổi là Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng, xem như trình độ lớp giữa cao. Nhưng nếu nàng có thể nhanh chóng đột phá đến đệ thất trọng thì sẽ là trình độ lớp cao.
Tần Thi nói:
- Các ngươi đều đến từ Vệ gia thì càng phải biết mọi thứ của mình phải xứng với Vệ gia.
Vệ Lăng Huyên chu môi:
- À.
- Còn không đi tu luyện?
- Rõ!
Trông thấy hai người bọn họ vừa rồi còn sát khí ngút trời, giờ bị Tần Thi răn dạy ngoan như gà con, Lý Thiên Mệnh thấy thoải mái vô cùng.
Vệ Thanh Dật đành ôm hận thu thu chim đại bàng sáu cánh vàng về không gian bản mệnh, cùng Vệ Lăng Huyên quay vào trong Viêm Hoàng Tháp.
Bên ngoài chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh.
Tần Thi quay đầu hỏi:
- Linh Nhi, hắn có thể cho Phụ Linh của ngươi tròn cấp?
Khi nàng hỏi lộ biểu tình khó hiểu nhìn Lý Thiên Mệnh.
Khương Phi Linh ngoan ngoãn đáp:
- Đúng vậy thưa thiên sư.
Tần Thi lại hỏi:
- Thanh Loan đã đồng ý cho ngươi qua lại với hắn?
Khương Phi Linh trả lời:
- Thanh Nhi đồng ý rồi, chúng ta đều là bằng hữu tốt!
- Bằng hữu tốt? Ba người các ngươi?
Tần Thi không hiểu, vì nàng biết quá khứ ba năm trước của Lý Thiên Mệnh. Hơn nữa bây giờ hắn tạm thời trở thành đệ tử Thiên Phủ, chưa chắc sẽ ở đây lâu được, nhìn sao thì hắn hoàn toàn không hợp với hai vị công chúa có địa vị cao thượng.
Tần Thi cảm thấy dù Lý Thiên Mệnh vào Thiên Phủ cũng chỉ đứng bên lề, ỷ vào ưu thế tuổi tác và vận may trở thành đệ nhất đệ tử, nàng không xem trọng hắn.