Khương Phi Linh nhẹ giọng hỏi:
- Có gì không ổn sao, thiên sư?
Tần Thi nói xong xoay người đi:
- Không có gì, đã là bằng hữu thì hướng dẫn quy định của Thiên Phủ cho hắn biết, đừng gây sự.
Đoạn nhạc đệm này rốt cuộc trôi qua.
Tiếp theo Lý Thiên Mệnh vẫn sẽ đi vào Viêm Hoàng Tháp, nhưng có Vệ Thanh Dật, Vệ Lăng Huyên, đám người lúc nãy xem cuộc chiến đều đang ở bên trong chờ Lý Thiên Mệnh.
Khương Phi Linh giơ nắm tay nhỏ lên, kiêu ngạo nói:
- Không được đánh nhau trong Viêm Hoàng Tháp nên ca ca không cần sợ bọn họ, ta sẽ bảo vệ ca ca!
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của nàng phát sáng.
Tiểu Hoàng Kê đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, ngượng ngùng nói:
- Linh Nhi mặc kệ hắn đi, Lý Thiên Mệnh cao lớn thô kệch, không chết được. Linh Nhi bảo vệ ta này, nhìn xem ta nhỏ bé đáng thương biết bao.
Không biết xấu hổ là gì!
Nhưng hắn sợ gì mà không dám vào Viêm Hoàng Tháp?
Hắn chẳng những đi vào còn muốn Linh Nhi tiếp tục ôm cánh tay của hắn, nghênh ngang bước vào trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Mọi người thì thầm những lời nói khó nghe:
- Lý Thiên Mệnh vào kìa.
- Người dơ bẩn như vậy xuất hiện trước Viêm Hoàng Thạch là vấy bẩn bảo bối này!
Lý Thiên Mệnh nghe bọn họ nói nên nhìn về phía Viêm Hoàng Thạch.
Tầng một Viêm Hoàng Tháp rộng mênh mông, chỉ riêng độ cao tầng lầu đã trên ba mươi thước. Không gian to như vậy nhưng bị một tảng đá hình dạng bất quy tắc khổng lồ chiếm một phần ba diện tích.
Tảng đá này cổ xưa tang thương, có hai hoa văn màu vàng và lửa đỏ, hoa văn phức tạp nhiều biến, luôn biến đổi, tràn ngập huyền ảo không thể hiểu thấu.
Lý Thiên Mệnh vừa đi vào đã có cảm giác được linh khí thiên địa thanh tẩy.
Hắn chưa đến gần Viêm Hoàng Thạch nhưng cảm nhận được rung động từ thần vật này.
Người Chu Tước quốc đều biết truyền thuyết về Viêm Hoàng Thạch.
Lý Thiên Mệnh từng ước mơ có ngày được đến chỗ Viêm Hoàng Thạch tu luyện, mãi tới hôm nay thì Viêm Hoàng Thạch đã gần trong gang tấc, hắn rốt cuộc biết nhiều người khao khát ước mơ có cơ hội tu hành trong Thiên Phủ.
Rung động về thị giác hay thân thể cảm nhận linh khí gột rửa đều chứng minh ích lợi khi tu hành với Viêm Hoàng Thạch.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca có quen thuộc với Viêm Hoàng Thạch này không?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Linh Nhi định giới thiệu cho ta sao?
Khương Phi Linh bắt đầu giới thiệu:
- Được chứ. Nghe nói khi Viêm Hoàng học cung được sáng lập thì các tổ tiên đã đặt Viêm Hoàng Thạch ở đây, nghe nói nó là linh khoáng thiên văn màu đen, linh khoáng hoàn chỉnh, phẩm chất cao nhất Chu Tước quốc. Trong Viêm Hoàng Thạch ẩn chứa linh khí thiên địa không giới hạn, trong lịch sử lâu dài sản sinh ra ý chí riêng gần giống sinh mệnh. Ý chí riêng khiến Viêm Hoàng Thạch tựa như sinh linh, nó có thể ngưng tụ linh khí thiên địa vô tận, có thể hướng dẫn linh khí thiên địa chuyển động. Thần kỳ nhất là nó có thể sàn chọn ra người tu luyện phù hợp với nó, đuổi đi người tu luyện mà nó ghét. Mỗi đệ tử Thiên Phủ đều có mức độ phù hợp với Viêm Hoàng Thạch, mức độ phù hợp càng cao thì hiệu quả tu hành càng đáng sợ. Đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng đen, linh khoáng thiên văn màu đen là khoáng thạch đẳng cấp cao nhất trừ linh khoáng cửu giai có thiên văn màu trắng trong truyền thuyết. Ca ca thấy những pháp trận màu đen kia không? Đó là thiên văn màu đen.
Lý Thiên Mệnh nhìn theo hướng Khương Phi Linh giới thiệu, quả nhiên trông thấy một pháp trận màu đen bao trùm nguyên Viêm Hoàng Thạch. Trên pháp trận có hàng vạn hoa văn đen, tất cả đều là một phần của thiên văn.
Thiên văn cấp bậc thứ tám có thể tổ thành pháp trận.
Trong pháp trận màu đen ẩn chứa huyền diệu của lực lượng thiên địa, chất chứa ý chí thiên địa, Viêm Hoàng Thạch nhờ vào thiên văn màu đen mà trở nên huyền diệu. Thiên văn cấp bậc thấp màu đỏ, cam, vàng không thể so sánh với sự huyền diệu này.
Có thể nói Viêm Hoàng Thạch là kho báu của Thiên Phủ.
Vô số đời Ngự Thú Sư Thiên Phủ từng tu luyện thành tài bên cạnh Viêm Hoàng Thạch, sau đó tạo phúc một phương.
Đến gần Viêm Hoàng Thạch, Khương Phi Linh giới thiệu tiếp:
- Tu luyện cạnh Viêm Hoàng Thạch, bản thân nó hướng dẫn linh khí thiên địa tụ lại, hiệu quả tốt hơn luyện hóa ngọc báu. Càng đến gần Viêm Hoàng Thạch thì hiệu quả tu luyện càng lớn, dựa theo khoảng cách giữa đệ tử và Viêm Hoàng Thạch mà Thiên Phủ chia ra năm mức độ phù hợp. Mức độ phù hợp cấp một cách Viêm Hoàng Thạch xa nhất, thu được lợi từ Viêm Hoàng Thạch ít nhất.
Khương Phi Linh kết câu với ngữ điệu tán thán:
- Mức độ phù hợp cấp năm là cao nhất, gọi là mức độ phù hợp đỉnh cao, nghĩa là có thể tu luyện gần sát bên Viêm Hoàng Thạch, đây là tượng trưng cho thiên phú cao nhất Thiên Phủ, nếu đến cấp bậc đó thì tựa như truyền kỳ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mức độ phù hợp đỉnh cao? Hiện giờ trong Thiên Phủ có mấy người mức độ phù hợp đỉnh cao với Viêm Hoàng Thạch?
Khương Phi Linh líu lưỡi nói:
- Ca ca đang đùa hả?
Lý Thiên Mệnh hỏi lại:
- Ít lắm sao?
- Không phải ít mà là không có. Cái gọi là mức độ phù hợp đỉnh cao chỉ là truyền thuyết, lịch sử ghi chép bao lâu nay trong Viêm Hoàng học cung hình như không có một người được mức độ phù hợp đỉnh cao.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Không có một ai?
Thì ra muốn gần sát Viêm Hoàng Thạch tu luyện sẽ khó khăn như thế.
Khương Phi Linh nói:
- Đương nhiên rồi, trước mắt đệ tử có mức độ phù hợp tốt nhất với Viêm Hoàng Thạch chỉ đến cấp bốn. Hơn nữa toàn Thiên Phủ chỉ có sáu, bảy người, Thanh Nhi nằm trong số đó.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ai ở gần nhất?
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca sẽ không muốn nghe tên của người đó.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, người gần với Viêm Hoàng Thạch nhất vẫn là thiên tài số một Thiên Phủ, Lâm Tiêu Đình. Nhưng dù là gã cũng chỉ được mức độ phù hợp cấp bốn.
Mức độ phù hợp cấp năm dường như lâu lắm rồi không xuất hiện trong lịch sử.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu sơ về Viêm Hoàng Thạch, hắn biết vào phạm vi trung tâm Viêm Hoàng Thạch thì phía trước sẽ nổi lên gió bão linh khí.
Gió bão linh khí có tác dụng bài xích rất mạnh, đứng trong đó không khó, nhưng muốn tu luyện thì sơ sẩy một cái là tẩu hỏa nhập ma ngay.
Các đệ tử Thiên Phủ không ai muốn bị gió bão linh khí tàn phá, nên thử một lần là họ tính ra đại khái mức độ phù hợp của mình ở cấp nào.
Một đệ tử chỉ có mức độ phù hợp cấp một mà tu luyện trong phạm vi cấp ba chẳng những không có hiệu quả ngược lại là tự sát.
Ông trời đã định sẵn như vậy, không cưỡng cầu được.
Lý Thiên Mệnh nhìn đa số đệ tử trong Viêm Hoàng Tháp ngồi xếp bằng tu luyện quanh Viêm Hoàng Thạch.
Khu vực trung tâm Viêm Hoàng Thạch chia năm phạm vi vòng tròn, vòng trong cùng không có người, vòng thứ hai đếm ngược cũng không có ai, vòng thứ ba rải rác mười mấy người.
Vòng thứ ba là mức độ phù hợp cấp ba.
Mấy đệ tử mới rồi ở bên ngoài xem cuộc chiến tạm thời chưa vào trạng thái tu luyện, vì họ không ngờ Lý Thiên Mệnh đã đắc tội với Vệ Lăng Huyên, Vệ Thanh Dật mà vẫn có gan vào tháp.
Nên biết Vệ Thanh Dật rất muốn giết hắn.
Lý Thiên Mệnh đang định thử nghiệm mức độ phù hợp của mình thì bỗng sau lưng lạnh lẽo.
Nhìn lại thì thiếu nữ điêu ngoa Vệ Lăng Huyên và đường đệ Vệ Thanh Dật đứng chung một chỗ.
Hai người sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Với thực lực của họ, cộng thêm lúc này Khương Phi Linh không Phụ Linh, họ có thể đè đầu Lý Thiên Mệnh.
Dù sao Vệ Lăng Huyên là Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng, cảnh giới thật của Lý Thiên Mệnh là Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng.