Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127 - Cá Cược Siêu Khủng

Chương 127 - Cá cược siêu khủng
Chương 127 - Cá cược siêu khủng

Khương Phi Linh nhíu mày nói:

- Trong Viêm Hoàng Tháp cấm đánh nhau, các ngươi đừng xúc phạm luật cấm.

Giờ Vệ Lăng Huyên nói chuyện với Khương Phi Linh không khách khí nữa:

- Linh công chúa yên tâm, chúng ta luôn có cơ hội khiến hắn quỳ xuống van xin.

Thân phận của nàng cũng không thua gì công chúa.

Vệ Thanh Dật châm chọc nói:

- Linh công chúa không nghe khuyến cáo, ngu xuẩn cứng đầu muốn chơi chung với tên cặn bã này, về sau xảy ra chuyện gì thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở.

Xem ra Vệ Thanh Dật đã từ bỏ tạo ấn tượng tốt với Linh công chúa, sỉ nhục vừa rồi chặt đứt lòng theo đuổi người đẹp của gã.

Khương Phi Linh có nề nếp nói:

- Ta ở cùng ai không đến lượt ngươi nói chuyện, hơn nữa kẻ không có tu dưỡng và tố chất, nhục mạ người khác là cặn bã thì tốt hơn ai mà nói?

Mọi người chưa từng thấy Linh công chúa đơn thuần đáng yêu mà cũng có mặt cứng rắn như vậy.

Bộ dạng che chở Lý Thiên Mệnh của nàng rất có khí phách.

Bọn họ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hâm mộ ghen ghét Lý Thiên Mệnh.

Vệ Thanh Dật vốn đã tức điên, bị Khương Phi Linh chặn họng một câu, hơn nữa đầu óc của gã đang hỗn loạn, gã không nói nên lời, nhục mặt.

Vệ Lăng Huyên nói:

- Thanh Dật, công nhận vật họp theo loài, nồi nào úp vung nấy, bại hoại thường tụ tập với nhau, cạn lời rồi.

Vệ Thanh Dật nghiến răng ken két:

- Huyên tỷ nói đúng!

Vệ Lăng Huyên híp mắt, nàng không cam lòng bỏ qua Lý Thiên Mệnh dễ vậy, nhưng không có cơ hội xuống tay trong chỗ này.

Vệ Lăng Huyên sắc mặt âm trầm nhỏ giọng không để người khác nghe được:

- Ngươi tốt nhất đừng đi Vệ phủ, đừng mơ gặp nương của ngươi, nếu đụng phải ta thì gặp một lần sẽ đánh ngươi một lần. Ngươi không quỳ xuống dập đầu với ta thì ta không tha cho ngươi!

Vệ Thanh Dật nói tiếp:

- Đúng thế, đừng để chúng ta gặp ngươi! Để ta xem Linh công chúa có thể bảo vệ ngươi đến khi nào, để một nữ nhân che chở, đồ hèn!

Bọn họ nhỏ giọng hăm dọa, người ngoài không nghe thấy lời của họ.

Lý Thiên Mệnh nhún vai, mỉm cười nói:

- Dù ta hèn cũng sẽ không giống ai đó tè ra quần như cún con ở trước mặt công chúng. Mùi gì đây? Khai quá.

Lý Thiên Mệnh nói câu này chọc Vệ Thanh Dật run bần bật, gã đã đổi quần mới, không còn mùi, nhưng hắn nhắc tới chuyện này làm gã khó chịu còn hơn bị giết.

Vệ Lăng Huyên đè Vệ Thanh Dật lại:

- Ngươi đừng xung động!

Mắt nàng lạnh băng nhìn Lý Thiên Mệnh, nhỏ giọng rủa:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi và nương của ngươi đều như nhau, lúc trước bà ta vì con heo nhà quê chọc tức gia gia suýt chết, bỏ nhà ra đi hai mươi năm không về, bụng dạ cứng như sắt đá. Bị Tiểu Mệnh Kiếp là báo ứng tốt nhất cho bà ta. Ngươi chờ xem bà ta chết trong Vũ Lâm Các đi, nhưng đừng mơ gặp được bà ta, ngươi dám đến Vệ phủ một lần thì ta đánh gãy một chân của ngươi! Phải rồi, đừng tưởng dính chút quan hệ huyết thống với chúng ta, Vệ phủ xem mẫu tử các ngươi là chó nhà có tang đáng xấu hổ!

- Nói thêm câu nữa xem!

Tượng đất đều có ba phần tính tôi, huống chi là Lý Thiên Mệnh. Nếu vũ nhục hắn thì hắn sẽ đánh trả lại, nhưng mẫu thân là nghịch lân của hắn.

Vệ Lăng Huyên nói mỗi một câu đều đụng vào nghịch lân của Lý Thiên Mệnh.

Vệ Lăng Huyên trợn to mắt nói, trong mắt tràn đầy đanh đá:

- Ta nói nữa thì sao? Với thực lực của ngươi nếu không nhờ Linh công chúa thì chỉ có thể quỳ dưới đất khóc xin!

Vệ Thanh Dật nói:

- Hai mươi tuổi mà chỉ có bấy nhiêu trình độ, không biết ngượng vào Thiên Phủ, còn muốn trở về cầu cứu? Ngươi tưởng là biểu ca của ta thì ta sẽ tôn kính ngươi sao?

Bọn họ ỷ vào thực lực nên chẳng sợ gì, ít nhất Vệ Lăng Huyên tự nhận là dư sức nghiền áp Lý Thiên Mệnh.

Vệ Thanh Dật cũng cho rằng nếu không nhờ Khương Phi Linh thì gã là Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng, cộng thêm chim đại bàng sáu cánh vàng, người thua te tua nên là Lý Thiên Mệnh.

- Ngươi nói ta trở về Vệ phủ một lần sẽ đánh ta một lần?

Lý Thiên Mệnh đã nghĩ thông, tiểu nhân như quỷ, ôm hy vọng vào quan hệ họ hàng như vậy là hành vi ngu xuẩn, đã tranh chấp đến mức này thì chẳng cần khách khí nữa.

Vệ Lăng Huyên ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn hắn:

- Như thế nào?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy ngươi tốt nhất hãy hỏi thăm hướng đi của ta, đừng để khi ta về không tìm thấy ngươi.

Vệ Lăng Huyên cười nói:

- Ngươi làm ta cười chết, ngươi yên tâm, ta đứng trước cửa chờ ngươi.

Nhiều lời vô ích, không thể dùng miệng đổi lấy bản lĩnh và tôn nghiêm của con người.

Lý Thiên Mệnh nhìn chăm chú vào Viêm Hoàng Thạch, mục đích hắn đến đây là vì tu luyện gần sát bên Viêm Hoàng Thạch.

Khương Phi Linh vội nói:

- Ca ca, ta dùng trạng thái Phụ Linh cùng ca ca đi vào để xem có được mức độ phù hợp cấp ba không nhé?

Khương Phi Linh không muốn dây dưa với hai người Vệ Lăng Huyên nữa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thử xem.

So với hai thân thích rác rưởi thì hắn có hứng thú với Viêm Hoàng Thạch hơn.

Vệ Thanh Dật nghe hai người nói chuyện, bật cười bảo:

- Các ngươi nói cái gì? Mức độ phù hợp cấp ba? Đừng chọc ta cười chết, làm ơn đi. Huyên tỷ nghe gì không?

Vệ Lăng Huyên trợn trắng mắt:

- Ếch ngồi đáy giếng, thích nói lời tự phụ vớ vẩn, mất mặt.

Lý Thiên Mệnh không quan tâm hai người nhưng bọn họ tự động kiếm chuyện với hắn.

Lý Thiên Mệnh quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người:

- Nếu ta được mức độ phù hợp cấp ba thì sao?

Vệ Lăng Huyên cười hỏi:

- Ngươi muốn cá cược với ta?

- Đúng thì sao?

Vệ Lăng Huyên nhún vai ra vẻ không quan tâm:

- Nếu ngươi được mức độ phù hợp cấp ba thì ta sẽ quỳ xuống dập đầu với ngươi, dùng lưỡi liếm sạch giày của ngươi.

Vui rồi đây, Vệ Lăng Huyên rất tự tin, vì ngay cả nàng cũng chỉ miễn cưỡng có mức độ phù hợp cấp ba, Vệ Thanh Dật thì chỉ được mức độ phù hợp cấp hai.

Đa số đệ tử Thiên Phủ đều là từ cấp một đến cấp hai, mức độ phù hợp cấp ba đã xem như thiên tài lớp cao trong Thiên Phủ.

Lý Thiên Mệnh hai mươi tuổi, cảnh giới này chỉ có thể đánh bại Lâm Tiêu Tiêu mười lăm tuổi, thiên phú bình thường như thế muốn có mức độ phù hợp cấp một còn khó chứ đừng nói là mức độ phù hợp cấp ba.

Nên Vệ Lăng Huyên không lo lắng chút nào, nàng còn giở trò khôn vặt.

Một đệ tử cần phải liên tục tu luyện nửa canh giờ trong khu vực mức độ phù hợp xứng đôi với mình mới tính là hoàn toàn phù hợp trình độ.

Ví dụ Lý Thiên Mệnh muốn chứng minh chính mình có được thì hắn phải tu luyện nửa canh giờ trong vòng thứ ba. Vì chứng minh bản thân, dù chưa đủ chuẩn mức độ phù hợp cấp một thì hắn vẫn sẽ cố chống chọi trong cấp ba.

Cậy mạnh rất dễ hại hắn tẩu hỏa nhập ma, kiếm củi ba năm đốt một giờ, thậm chí bị tổn hại nặng ngay tại chỗ.

Vệ Lăng Huyên mong đợi trông thấy Lý Thiên Mệnh cậy mạnh vì ván cược này. Nàng biết hắn ghét mình nên mới đưa ra tiền cược làm hắn động lòng.

Nếu nàng thua sẽ quỳ dưới đất, dùng lưỡi liếm sạch giày của Lý Thiên Mệnh?

Ha ha.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Còn nếu ta thua?

Vệ Lăng Huyên khiêu khích hỏi:

- Nếu ngươi không được mức độ phù hợp cấp ba thì đơn giản thôi, ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, sau đó nói ba tiếng Lý Thiên Mệnh này là dâm tặc ở trước mặt mọi người. Sao? Có gan cá cược với ta không?

Lý Thiên Mệnh bỗng chạy ra:

- Ngươi chờ chút.

Đám thiên tài Thiên Phủ cười vang:

- Bị hù chạy rồi?

Không lâu sau Lý Thiên Mệnh quay lại.

Mọi người nhìn kỹ thấy giày của hắn dính nhiều thứ dơ bẩn, phỏng chừng đã giẫm đạp trong vũng bùn.

Bọn họ đã hiểu, Lý Thiên Mệnh cố ý làm dơ giày, chờ hắn thắng cho Vệ Lăng Huyên liếm sạch giày, rõ ràng là hắn đã đồng ý tiền cược này.

Thú vị đây, Viêm Hoàng Tháp thật đặc sắc.

Bình Luận (0)
Comment