Trước bao ánh nhìn của mọi người, chỉ thấy Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói với Vệ Lăng Huyên:
- Có thể bắt đầu được chưa? Nhớ liếm sạch đấy, ta có tính thích sạch sẽ, nếu không sạch thì ta sẽ không mang giày vào. Ngoài ra, Vệ Thanh Dật kia, có thể tiểu thêm lần nữa lên giày của ta không?
Nói sao thì xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Thua sẽ liếm giày hoặc quỳ xuống tự xưng là dâm tặc, đều là tiền cược bom nổ.
Viêm Hoàng Tháp là vùng đất tu luyện yên tĩnh, lâu rồi không bùng nổ như vậy.
Vệ Lăng Huyên nhìn giày bẩn của Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi lên đi đã.
Khóe mắt Vệ Lăng Huyên giật nhẹ, nhưng nàng vẫn rất tự tin, Lý Thiên Mệnh không hù sợ được nàng.
Lý Thiên Mệnh cười phá lên:
- Sốt ruột muốn làm sạch giày của ta chứ gì? Không cần nôn nóng, phải chờ nửa canh giờ đã.
Lý Thiên Mệnh nói xong cùng Khương Phi Linh đi đến gần Viêm Hoàng Thạch.
Đệ tử Thiên Phủ đang tu luyện bên cạnh Viêm Hoàng Thạch nghe ván cược này đều ngừng tu luyện, lùi ra khỏi vòng tu luyện, hưng phấn mà mong đợi nhìn Lý Thiên Mệnh và Vệ Lăng Huyên.
- Đầu óc của Lý Thiên Mệnh có phải bị hỏng rồi không?
- Chắc vậy, chứ không thì ba năm trước đã chẳng ngu đến mức muốn vấy bẩn Mộc Tình Tình, suýt hủy bản thân.
- Hôm nay xem ra không khác gì ba năm trước, cá cược như vậy mà hắn cũng đồng ý được, rõ ràng không biết gì về Viêm Hoàng Thạch.
- Thứ ngu xuẩn này chỉ biết gây chuyện kiếm chú ý, ngươi trông chờ vào hắn chịu điệu thấp sao?
Bọn họ lắc đầu cười cợt Lý Thiên Mệnh, vẻ mặt thương hại. Bọn họ có thể tưởng tượng cảnh Lý Thiên Mệnh quỳ xuống tự xưng là dâm tặc sẽ buồn cười biết bao.
Khi Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh sắp bước vào vòng tu luyện, giọng Vệ Lăng Huyên lạnh lẽo từ phía sau truyền đến:
- Lý Thiên Mệnh, đây là cá cược giữa ngươi và ta, Khương Phi Linh không thể đi vào. Đừng lại mong chờ cô nương người ta giúp đỡ, ngươi đúng là thứ ăn hại chỉ dám núp sau lưng nữ nhân.
Lý Thiên Mệnh dừng bước, mỉm cười với Khương Phi Linh:
- Linh Nhi.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca ổn chứ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Linh Nhi cứ chờ xem.
Khương Phi Linh chu môi nhỏ, trong mắt tràn đầy lo lắng:
- Nhưng ta hơi lo ca ca sẽ thua.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ta không sợ thua, vì nếu thua Linh Nhi sẽ nhận trừng phạt thay ta đúng không?
Khương Phi Linh bị hắn chọc cười:
- Ta không thèm.
Thấy Lý Thiên Mệnh tự tin như thế, Khương Phi Linh đành dừng bước. Nàng đứng bên cạnh, đôi mắt quan tâm không rời khỏi người Lý Thiên Mệnh.
Mọi người đều nhận ra cảm giác mông lung tình yêu của thiếu nữ chớm nở.
Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu khiến nhiều người đau lòng bóp cổ tay.
Trước mắt bao người, Lý Thiên Mệnh đầu đội Tiểu Hoàng Kê bước vào vòng tu luyện.
Hắn đứng ở vòng ngoài cùng là khu vực mức độ phù hợp cấp một, nói thật ra trong vòng này đông đệ tử Thiên Phủ nhất.
Muốn trở thành đệ tử Thiên Phủ thì mức độ phù hợp cấp một là căn bản.
Đứng ở vị trí này, Lý Thiên Mệnh cảm nhận linh khí đến từ Viêm Hoàng Thạch:
- Gió bão linh khí?
Tảng đá xưa tang thương huyền ảo trước mắt hắn dường như có câu chuyện xa xưa. Nó không giống như tảng đá mà càng như một sinh linh, như người già.
Khi gió bão linh khí của nó thổi quét qua người tựa như làn gió nhẹ, bên tai nghe tiếng vù vù như đang nói gì với Lý Thiên Mệnh. Những gió bão linh khí nhập vào người rồi xuyên ra ngoài, tựa như bàn tay Viêm Hoàng Thạch sờ vuốt.
Tiểu Hoàng Kê xây tổ trên mớ tóc rối của hắn, kiêu ngạo tự tin nói:
- Lấy thân thể Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ của chúng ta thì không e ngại chịu đựng lực lượng bạo loạn chút nào. Có thể chịu được bạo loạn linh khí khi ăn sống ngọc báu chứ nói gì Viêm Hoàng Thạch, nếu không phải đông người thì ta đã ăn luôn tảng đá kia rồi!
Lý Thiên Mệnh bước tới gần Viêm Hoàng Thạch:
- Là ngươi nói đấy nhé, đừng hố ta, nếu không lát nữa ta quỳ xuống chịu nhục thì ngươi cũng phải cùng quỳ.
Tiểu Hoàng Kê chống nạnh hai cánh, cười đắc ý nói:
- Huynh đệ mơ hơi ảo, đâu phải ta cá cược với nàng ấy.
- Nói vậy là ngươi đang hố ta thật?
- Đương nhiên là hố ngươi rồi.
- Mợ nó! Ngươi có còn là thú bản mệnh của ta không? Đã hứa tình thân như tay chân đâu?
- Ta chỉ muốn thấy ngươi chịu nhục trước mặt Linh Nhi muội muội, so sánh đối lập thì hình tượng của ta sẽ trở nên sáng sủa.
- Cầm thú!
Theo thời gian dần trôi, Lý Thiên Mệnh phát hiện Huỳnh Hỏa ngày càng lưu manh hơn.
- Đợi quả trứng thứ hai nở rồi ta sẽ vứt bỏ ngươi.
- Có tin là ta vào không gian bản mệnh ngay bây giờ, bóp nát chín nhóc con kia không?
- Ngươi giỏi!
Trong khi tán dóc với Huỳnh Hỏa thì Lý Thiên Mệnh đã bước vào vòng thứ ba.
Đây là nơi Vệ Lăng Huyên có thể tu luyện, khu vực mức độ phù hợp cấp ba.
Lý Thiên Mệnh nhắm mắt cảm nhận, gió bão linh khí ở đây quả nhiên mạnh hơn đằng sau nhiều.
Linh khí thiên địa dịu nhẹ nhưng ở chỗ này thì nó sôi trào, tuôn đi khắp nơi, nhưng công nhận mật độ lớn hơn bên ngoài gấp mấy chục lần.
Đứng ở đây như đứng trong giông tố sấm chớp đì đùng, muốn ở trong này hấp thu linh khí tu luyện chuyển hóa Thú Nguyên sẽ khó khăn gấp mấy chục lần. Sơ sẩy một cái bị gió bão linh khí quấy nhiễu tiến trình tu luyện dẫn đến Thú Nguyên mất khống chế xé rách nội tạng thì kết cuộc rất thảm liệt.
Nói ngắn gọn là bên cạnh Viêm Hoàng Thạch vừa là chỗ tạo hóa và là nơi nguy hiểm, nên tự lượng sức mình chọn khu vực mức độ phù hợp xứng đôi với bản thân là vô cùng quan trọng, ước mơ xa vời sẽ dẫn đến kết cuộc thảm thương.
Vệ Lăng Huyên đưa ra đánh cuộc như vậy phải nói là cực kỳ độc ác, nàng không muốn Lý Thiên Mệnh quỳ xuống mà muốn hắn bị tổn hại nặng, có như vậy mới vơi bớt mối hận trong lòng nàng lúc này.
Nàng là tiểu công chúa của Vệ phủ, cả nhà đều cưng chiều nàng, Viêm Hoàng học cung là địa bàn của Vệ gia và cũng là địa bàn của nàng.
Lý Thiên Mệnh dám can đảm chọc giận nàng ngay trong địa bàn của nàng, hắn phải trả giá cực đắt.
Rất nhiều người chờ xem kết cuộc thê thảm của Lý Thiên Mệnh.
Tiểu Hoàng Kê ra vẻ sống chết mặc bây, hả hê nói:
- Huynh đệ, bắt đầu chiến đi, kiên trì nửa canh giờ, đã đến lúc thử thách ngươi có phải là nam nhi đích thực không.
Lý Thiên Mệnh cảm nhận gió bão linh khí, nói:
- Chờ chút đã.
- Hèn rồi hả?
- Không thể nào! Nói cho ngươi một đạo lý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khi dễ thiếu niên hèn.
Lý Thiên Mệnh nói xong câu đó bỗng nhiên cất bước tiếp tục đến gần Viêm Hoàng Thạch.
Các thiên tài Thiên Phủ đang chờ Lý Thiên Mệnh tu luyện trong vòng thứ ba, kết quả hắn càng vào sâu bên trong.
- Lý Thiên Mệnh, đừng chậm trễ thời gian.
Mọi người cho rằng Lý Thiên Mệnh tiến lên là ra oai, đi dạo một vòng quay về chỗ cũ làm chậm trễ thời gian.
Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy mọi người thúc giục, đi vào vòng thứ bốn.
Gió bão linh khí tăng gấp đôi.
Đây là khu vực chỉ có thiên tài trung tâm nhất Thiên Phủ như Lâm Tiêu Đình mới có thể tu luyện, quả nhiên không giống người thường.
Gió bão linh khí bạo loạn tựa như mãnh thú va chạm vào người, có thể tu luyện trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy là rất ghê gớm.
Tiểu Hoàng Kê híp mắt gà con hỏi:
- Ngươi muốn tu luyện trong chỗ này?
- Chẳng lẽ không được sao?
Lý Thiên Mệnh đưa lưng về phía mọi người, hắn ngồi xếp bằng trong vòng thứ bốn.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi nói:
- Gan lắm.
- Không giống ngươi, ta là giả hèn, ngươi là hèn thật.
- Khinh thường ông nội Gà của ngươi hả?
- Đúng vậy!
Tiểu Hoàng Kê tự tin nói:
- Ha ha, gân lắm, vậy thì tu luyện cộng sinh, cho ngươi kiến thức cái gì mới là giống đực thật sự!
Tu luyện cộng sinh khi ở bên cạnh Viêm Hoàng Thạch sẽ có hiệu quả tốt hơn một mình tu luyện.