Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 129 - Chương 129 - Cánh Che Trời! (Tt)

Chương 129 - Cánh che trời! (tt)
Chương 129 - Cánh che trời! (tt)

Khi tu luyện cộng sinh, thú bản mệnh ở bên ngoài có hiệu quả tốt hơn ở trong không gian bản mệnh.

Không gian bản mệnh là chỗ kỳ diệu không thể giải thích, đa số không gian bản mệnh ở bên trong sẽ cực kỳ thoải mái. Hơn nữa không gian này kết nối Thú Mạch với bản thể Ngự Thú Sư, hoàn toàn có thể tu luyện cộng sinh.

Những Ngự Thú Sư có mặt ở đây cơ bản đều tu luyện cộng sinh với thú bản mệnh trong không gian bản mệnh. Tính cách của thú bản mệnh khác nhau, có con thích ở trong không gian bản mệnh, thoải mái ngủ say, có con thích nhảy nhót bên ngoài, ví dụ như Huỳnh Hỏa.

Một người một gà phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ngồi xếp bằng trong vòng thứ bốn, bắt đầu tu luyện.

Lý Thiên Mệnh vận chuyển Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh.

Hắn và Huỳnh Hỏa trở thành một chỉnh thể, kết nối Thú Mạch, cùng chung Luyện Ngục Chi Nguyên, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng chuyển động nhanh trong đường hầm.

Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh là loại công pháp mạnh mẽ, bá đạo. Lý Thiên Mệnh đọc miêu tả của tất cả công pháp trên đời chưa thấy cái nào thô bạo hơn môn công pháp này. Cộng thêm cả hai có thân thể Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, nói thật ra đối kháng với loại gió bão linh khí này hầu như không gặp địch thủ.

Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh có thể bắt đầu cắn nuốt linh khí cưỡng ép chuyển hóa hấp thu áp chế.

Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể có thể chịu đựng Thú Nguyên trùng kích, bất tử bất diệt.

Nên từ phút đầu tu luyện là Lý Thiên Mệnh biết mình thắng ván cá cược này.

Mức độ phù hợp cấp bốn?

Hoàn toàn không có áp lực.

Chẳng những không bị áp lực ngược lại là tạo hóa.

Những gió bão linh khí điên cuồng như tìm được chỗ trút ra, chúng như những con mãnh thú to lớn đụng vào hệ thống tu luyện cộng sinh mà Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa cùng dựng lên.

Chúng nó thô bạo muốn xé rách thân thể của Lý Thiên Mệnh, tiếc rằng Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh là cái hang không đáy, đến bao nhiêu hấp thu bấy nhiêu.

Lý Thiên Mệnh cưỡng ép chuyển hóa, rót vào Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh cháy bỏng khiến linh khí thiên địa bình thường chuyển hóa thành Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng tựa như dung nham chuyển động trong người. Sau đó rót vào Luyện Ngục Chi Nguyên, thúc đẩy Luyện Ngục Chi Nguyên điên cuồng lớn mạnh.

Người Lý Thiên Mệnh như núi lửa, khi hắn tu luyện thì nhiệt độ bốn phía tăng cao.

Thân thể của Tiểu Hoàng Kê cũng vậy, lông tơ non nớt hình thành sóng khí nóng bỏng, cánh chim của nó nhỏ xíu cỡ ngón út, nhưng khi vỗ cánh là sóng nhiệt mãnh liệt khuếch tán bốn phía, tựa như cự thú dấy lên bão tố, khiến người tưởng lầm nó có cánh che trời.

Nói thật ra chủ và thú cưng mang đến cảm giác cho đám thiên tài Thiên Phủ là trấn áp tuyệt đối.

Từ sâu trong lòng họ sản sinh nỗi kính sợ mà họ chỉ muốn phủ nhận. Càng trông thấy Lý Thiên Mệnh đặc biệt thì bọn họ càng không chịu thừa nhận, vì con người luôn theo ấn tượng ban đầu.

Ấn tượng ban đầu của họ là Lý Thiên Mệnh ngu xuẩn rác rưởi, tên hề bị người trong thiên hạ cười nhạo.

Ai chịu thừa nhận mình sinh ra kính sợ vô hình với tên hề lớn nhất thiên hạ?

Vệ Lăng Huyên là người đầu tiên không chấp nhận, nàng lạnh nhạt hỏi đường đệ đứng bên cạnh:

- Ngươi cảm thấy hắn đi vòng thứ bốn là có ý đồ gì?

Vẻ mặt Vệ Thanh Dật khinh thường nói:

- Ta nghĩ hắn biết rõ mình sẽ thất bại nên muốn đi nơi cao hơn một bậc, vậy thì dù thất bại cũng có mặt mũi, vì hắn khiêu chiến thất bại mức độ phù hợp cấp bốn.

Vệ Lăng Huyên nhìn sang đám người:

- Các vị nghĩ sao?

- Quan điểm của ta giống Thanh Dật huynh đệ.

- Ta nghĩ người này là quái thai, chuyên hưởng thụ bị người nhục nhã, có lẽ mắc bệnh tâm thần.

Đám thiên tài Thiên Phủ đều có giải thích riêng, nhưng cùng chung một ý: Lý Thiên Mệnh là tên hề.

Vệ Lăng Huyên nói:

- Chờ xem sao, chịu đựng gió bão linh khí trong vòng thứ bốn không đến ba mươi giây hắn sẽ nổ tan xác chết.

Vệ Thanh Dật nghĩ đến một điều:

- Nếu hắn chết thì sẽ trách tội ai?

Vệ Lăng Huyên trợn trắng mắt:

- Trách ai được? Quy định của Thiên Phủ luôn nghiêm khắc yêu cầu đệ tử tuân theo mức độ phù hợp với Viêm Hoàng Thạch, không thể ước mơ cao xa. Hắn tự đi khiêu chiến quy định, nếu chết rồi không thể trách người khác.

- Ta cũng cho rằng không trách Vệ Lăng Huyên được.

- Hôm nay Huyên Nhi đã khách khí với hắn lắm rồi, thân phận của Huyên Nhi là gì? Thân phận của hắn là thế nào chứ?

- Hèn gì, đồ quê mùa từ dưới quê lên không biết Vệ gia là tồn tại thế nào trong Vệ gia.

Mọi người a dua nịnh hót làm trong lòng Vệ Lăng Huyên đặc biệt thoải mái.

Vệ Lăng Huyên đang đợi, không phải đợi nửa canh giờ đến mà đợi Lý Thiên Mệnh đảo ngược công lược, hộc máu ngã xuống đất.

Vệ Lăng Huyên cảm giác đã đến rồi, sắp tới ba mươi giây, nàng bắt đầu đếm ngược thời gian.

Vệ Lăng Huyên từng kiên trì trong vòng thứ bốn nên biết tu luyện ở bên trong khó khăn cỡ nào. Nhớ lúc ấy nàng không chống chọi được nửa khắc đồng hồ đã chóng mặt, suýt hộc máu té xuống, may mắn được phụ thân mang ra ngoài kịp lúc.

Từ đó Vệ Lăng Huyên không dám vào vòng thứ bốn nữa, thừa nhận mức độ phù hợp với Viêm Hoàng Thạch là tu dưỡng căn bản của đệ tử Thiên Phủ.

Vệ Lăng Huyên liếc qua Khương Phi Linh, thấy bộ dạng căng thẳng của nàng ấy khiến Vệ Lăng Huyên bật cười.

Vệ Lăng Huyên chỉ vào đầu mình, phát biểu cái nhìn về Khương Phi Linh:

- Người thì xinh mà chỗ này không tốt.

Vệ Thanh Dật nói:

- Thôi, ta vẫn theo đuổi Thanh công chúa, ít nhất Thanh công chúa rất thông minh.

Vệ Lăng Huyên nói:

- Lục sư tỷ? Sợ là ngươi không ăn nổi nàng ấy, vì nàng ấy không phải đồ ngốc dễ dụ.

Vệ Thanh Dật hất tóc, tràn ngập tự tin nói:

- Huyên tỷ cứ chờ xem, sức hấp dẫn của đệ đệ của tỷ không đơn giản như trong tưởng tượng của tỷ.

Vệ Lăng Huyên chợt phát hiện trong khi bọn họ nói chuyện thì thời gian đã trôi qua lố giờ.

Lý Thiên Mệnh không hộc máu ngã xuống đất như nàng tưởng tượng.

Vệ Lăng Huyên không gấp gáp, vì thời gian còn lâu, có lẽ giây sau sẽ xảy ra cảnh nàng kỳ vọng.

Trong Viêm Hoàng Tháp bỗng chìm vào không khí yên lặng, mọi người nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh.

Bất giác đã đến nửa khắc đồng hồ.

Vệ Lăng Huyên mím môi, lúc trước nàng kiên trì nửa khắc đồng hồ, Lý Thiên Mệnh mãi đến lúc này vẫn không sao?

Vệ Lăng Huyên xanh mặt nói:

- Có khi nào hắn đã nát nội tạng, chết rồi không?

Vệ Thanh Dật ấp úng nói:

- Huyên tỷ, hắn vẫn đang tu luyện, hơi thở rất bàng bạc.

Vệ Lăng Huyên xác nhận mình không nhìn lầm, Lý Thiên Mệnh vẫn khỏe, tức là trình độ ngang ngửa với nàng.

So sánh khiến Lăng Huyên rợn tóc gáy.

Vệ Lăng Huyên trợn to mắt hỏi:

- Nếu hắn chọn vòng thứ ba thì chẳng phải là có thể kiên trì nửa canh giờ?

Vệ Thanh Dật cắn răng nói:

- Đúng rồi, hình như Huyên tỷ đã xem thường hắn.

Mặt Vệ Thanh Dật dần xanh mét, nói thật ra gã ước gì Lý Thiên Mệnh nổ banh xác còn hơn Vệ Lăng Huyên nữa.

Vệ Lăng Huyên không tưởng tượng nổi:

- Không thể nào! Tuổi tác như hắn mới chỉ đến cảnh giới này tức là thiên phú rất thấp, hắn không thể kế thừa thiên phú ưu tú của Vệ gia chúng ta được. Đã lai máu heo nhà quê rồi thì hắn lấy đâu ra thiên phú?

Vệ Thanh Dật nói:

- Ta cũng không hiểu nổi, nhưng may mắn hắn chọn vòng thứ bốn, cậy mạnh thì phải trả giá đắt. Huyên tỷ thành công tránh thoát một kiếp rồi, hơn nữa hắn sắp gặp vạ vì mình đã ước mơ cao xa.

Vệ Lăng Huyên có cảm giác như sống sót sau tai nạn, may mắn Lý Thiên Mệnh chọn vòng thứ bốn, may mắn hắn không biết sống chết, nếu không thì hôm nay nàng tiêu đời thật.

Bình Luận (0)
Comment