Vệ Lăng Huyên nhủ thầm:
- Mau tiêu đời đi!
Nàng vừa lẩm bẩm vừa nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Mọi người đều đang nhìn hắn, khi nửa khắc đồng hồ trôi qua thì nhiều người biết ý nghĩa điều này là gì.
Bọn họ cảm khái nếu không phải Lý Thiên Mệnh bị khùng thì hôm nay Vệ Lăng Huyên khó thoát kiếp.
Thời gian lại trôi qua, mỗi giây tiếp theo đều là giày vò với Vệ Lăng Huyên, với tất cả mọi người.
Chỉ có Khương Phi Linh là hy vọng trong mắt càng lúc càng lấp lánh, nàng xem rõ hơn ai hết, Lý Thiên Mệnh càng lúc càng ổn định, thậm chí dần mạnh lên!
Khương Phi Linh đứng cách Lý Thiên Mệnh gần nhất, là phong cảnh đẹp nhất trong Viêm Hoàng Tháp này.
Một khắc đồng hồ.
Hai khắc đồng hồ.
Thời gian vô tình trôi đi, trong sự giày vò và mặt xanh như tàu lá chuối, ba khắc đồng hồ cũng qua.
Nửa canh giờ là bốn khắc đồng hồ, Lý Thiên Mệnh vẫn bình tĩnh như không, hắn đã kiên trì ba khắc đồng hồ, nghĩa là hắn sẽ bình yên vượt qua một khắc đồng hồ cuối cùng.
Nguyên Viêm Hoàng Tháp chìm trong thời gian đếm ngược khiến người rối bời.
Trong nửa canh giờ này sắc mặt của họ biến đổi thành kiểu giật mình có thể làm thành sách giáo khoa.
Từ lúc ban đầu miệt thị, xem thường, cười nhạo, tiếc nuối dần chuyển sang thắc mắc, khó hiểu, buồn bực.
Khi gần đến nửa canh giờ, biểu tình của đám thiên tài Thiên Phủ chuyển hóa thành khó chấp nhận, rung động, căng thẳng.
Mọi người rất rõ ràng, Lý Thiên Mệnh và Vệ Lăng Huyên cá cược với nhau, nàng đưa ra tiền cược rất ác, nếu hắn thành công thì hôm nay nàng sẽ . . .
Công chúa Vệ phủ cao quý sẽ liếm giày cho Lý Thiên Mệnh?
Điều này còn hơn bom nổ.
Bọn họ không thể chấp nhận sự thật này, càng khó chịu thì mặt của họ càng xanh.
Ban đầu bọn họ còn bàn tán xôn xao, chỉ trỏ này nọ.
Giờ thì toàn trường tĩnh lặng.
Bọn họ cực kỳ khó chịu nhìn bóng lưng Lý Thiên Mệnh.
Nhiều người không dám nói chuyện, vì nếu lỡ lời sẽ đắc tội với Vệ Lăng Huyên biểu tình cực kỳ khó xem.
Vệ Lăng Huyên và Vệ Thanh Dật như ăn mấy trăm ruồi bọ rồi nhai nát dính đầy miệng, vừa đặc quánh vừa hôi thối, mặt xanh mét khó xem.
Không đơn giản là tức giận, còn có các cảm xúc khác.
Một mặt là họ không tin Lý Thiên Mệnh có thể làm được một bước này, mặt khác nhớ lại tiền cược mình đưa ra thì càng sợ run người.
Ván cược này đối với hai bên thì ai thua sẽ phải trả giá rất lớn, đó là vấn đề sĩ diện và tôn nghiêm.
Vệ Lăng Huyên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua, nhưng bây giờ sự ổn định của Lý Thiên Mệnh làm nàng tuyệt vọng.
Ai đều thấy rõ Lý Thiên Mệnh chẳng những thành công chịu đựng gió bão linh khí trong vòng thứ bốn, tu luyện nửa canh giờ khiến hắn tiến bộ lên.
Đúng là chuyện lạ có thật!
Thời gian đến phút sôi trào nhất.
Xem đồng hồ của Viêm Hoàng Tháp thì nửa canh giờ đã đến, Lý Thiên Mệnh vẫn ổn định như chó già, vững chắc như núi.
Xem ra gió bão linh khí trong vòng thứ bốn hoàn toàn không thể lay động thân xác của hắn, Viêm Hoàng Thạch như là của hắn, hoàn toàn phục vụ vì hắn.
Khi nửa canh giờ đến, tình hình này tuyên cáo Vệ Lăng Huyên đánh cuộc thua.
Giây phút bom nổ nhất đã đến.
Đám thiên tài Thiên Phủ rung động nhìn Lý Thiên Mệnh kết thúc tu luyện, một người một gà chậm rãi đứng lên, xoay người lại.
Mặt Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê treo nụ cười kỳ lạ mà hưng phấn cùng nhìn Vệ Lăng Huyên trước mắt mình.
Trong không gian tĩnh lặng, cả hai nở nụ cười khiến người rợn tóc gáy, bước ra vòng tu luyện của Viêm Hoàng Thạch, đi vài bước đến trước mắt Vệ Lăng Huyên.
Lý Thiên Mệnh như đã đi lên đỉnh núi cuộc đời, ánh mắt tràn ngập áp lực nóng cháy như mặt trời nhìn Vệ Lăng Huyên:
- Nào, liếm sạch cho ca, đừng ngượng ngùng. Thè lưỡi hồng của ngươi ra cho các huynh đệ tỷ muội làm chứng ở đây thấy đi.
Vệ Lăng Huyên siết chặt hai nắm tay, mặt tím lịm, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, người run rẩy.
Vệ Thanh Dật tức giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng quá đáng! Đừng quên thân phận của mình là gì!
Tuy Vệ Thanh Dật quát nạt nhưng bị hụt hơi, vì thử thách cá cược là công bằng và khí khái.
Bọn họ rõ ràng là bên thua, nếu không trả tiền cược sẽ bị người khinh thường, đặc biệt khi hai tỷ đệ là người của Vệ gia.
Một số người đứng ra bên Vệ Lăng Huyên:
- Lý Thiên Mệnh, bỏ đi, hôm nay ngươi thắng rồi, chúng ta đều thừa nhận.
- Chúng ta vốn tưởng rằng ngươi là tài trí bình thường, không ngờ ngươi có mức độ phù hợp cao như vậy với Viêm Hoàng Thạch, tuy ly kỳ nhưng mọi người đều có thể làm chứng, thừa nhận ngươi rất giỏi.
Bọn họ nói chuyện khách khí nhưng ánh mắt đầy cảnh cáo.
- Đủ rồi Lý Thiên Mệnh, mục đích của ngươi đã đạt tới, chúng ta xin lỗi vì đã xem thường ngươi.
- Nói thật ra biểu hiện vừa rồi của ngươi khiến ta khó tin. Ngươi có mức độ phù hợp cấp bốn, từ nay nguyên Thiên Phủ sẽ không còn ai cười nhạo ngươi là thiên phú thấp nữa.
- Đúng rồi, đã hoàn thành mục đích thì đừng khó xử Lăng Huyên làm chi. Dù sao nàng là cô nương, nam nhân thì đừng so đo tính toán.
Ngày càng nhiều người đứng phía sau Vệ Lăng Huyên tạo áp lực cho Lý Thiên Mệnh, bọn họ nói nghe như có lý nhưng lời nói không phải then chốt, quan trọng là ánh mắt của họ.
Khi tất cả ánh mắt tụ lại với nhau hình thành áp lực như núi cao buộc Lý Thiên Mệnh phải thần phục, từ bỏ cơ hội khiển trách Vệ Lăng Huyên.
Vệ Thanh Dật đứng trước mặt Lý Thiên Mệnh, che chở Vệ Lăng Huyên, vẻ mặt chính khí nói:
- Các ngươi nói đúng, Lý Thiên Mệnh, ngươi khá lắm, không làm đệ tử Thiên Phủ chúng ta mất mặt. Sau này ta sẽ không so đo chuyện vừa rồi với ngươi, nhớ đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, lãng phí cơ hội ta tha cho ngươi.
Ý đồ rất đơn giản, Vệ Lăng Huyên đặt tiền cược rất mất mặt, tuyệt đối không thể trả tiền cược được. Vì bảo vệ Vệ Lăng Huyên, gã đành tạm tha cho Lý Thiên Mệnh đổi lại tiền cược.
- Được rồi, hết chuyện rồi, mọi người giải tán đi. Chờ lát nữa các thiên sư đến thấy mọi người không tu luyện thì lại mắng chúng ta.
Vì bảo vệ Vệ Lăng Huyên, quá nhiều kẻ ba phải đứng ra.
Bọn họ tạo nhiều áp lực cho Lý Thiên Mệnh, buộc hắn cúi đầu tha cho Vệ Lăng Huyên.
Nhưng có thể không?
Khi bọn họ đánh giảng hòa, Lý Thiên Mệnh đối diện áp lực lớn, hắn bỗng bật cười.
Tiếng cười khinh miệt mỉa mai cực kỳ chói tai, làm nhiều người đen mặt, ngậm miệng lại.
Có mặt ở đây đều là nhân vật thiên tài cả nước hội tụ trong Thiên Phủ, sau lưng đều có thế lực đỉnh cấp.
Bọn họ thậm chí đều là dòng chính trong gia tộc, có mặt mũi, bọn họ đứng ra hòa giải cuộc xung đột này là đã nể mặt Lý Thiên Mệnh lắm rồi.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cười nhạt khinh miệt là có ý gì?
Châm biếm bọn họ bảo vệ Vệ Lăng Huyên? Mỉa mai bọn họ?
Trên đời này có kẻ không biết điều vậy sao?
Chẳng lẽ hắn không biết Vệ Lăng Huyên là nữ nhi của Viêm Hoàng cung chủ? Không biết thân phận của những người ở đây?
Vệ Thanh Dật không nhịn được nữa:
- Ngươi đang cười cái gì?
Gã cảm thấy Lý Thiên Mệnh nên mừng thầm, vì gã từ bỏ trả thù hắn là quyết định khó khăn.
Trước mắt bao người, Lý Thiên Mệnh dõng dạc nói:
- Ta đang cười đường đường là dòng chính của Vệ phủ, đường đường là nữ nhi của Viêm Hoàng cung chủ, trước mặt nhiều người chứng kiến mà nói không giữ lời, chỉ dám trốn sau lưng đám đông! Vệ Lăng Huyên, ta nói ngươi không xứng làm người của Vệ phủ, ngươi có tức giận hay không?
Lý Thiên Mệnh bỗng bùng nổ, đôi mắt như cột lửa bắn thẳng vào mắt Vệ Lăng Huyên, giọng điệu cứng rắn không có chút gì sợ hãi Vệ Lăng Huyên và những người ở đây.