Mắt Vệ Lăng Huyên tràn đầy tơ máu rít qua kẽ răng:
- Lý Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh hùng hổ dọa người, nói từng chữ như lửa phun vào mặt Vệ Lăng Huyên:
- Đừng hăm dọa ta! Ta hỏi ngươi, ngươi dám can đảm cá cược với ta nhưng không có gan thực hiện lời hứa, ngươi nói không giữ lời, nhát như chuột có xứng với thân phận hiện giờ của mình không? Ta thì thấy ngươi là sỉ nhục của Thiên Phủ, của Vệ phủ! Ngươi không xứng với dòng máu chảy trên người mình, nói trắng ra là con chó lang thang cũng khinh thường thứ hèn nhát tội nghiệp nhà ngươi!
Vệ Lăng Huyên rít gào:
- Lý Thiên Mệnh!!!
Bị hắn dồn ép, Vệ Lăng Huyên không nhịn được rơi nước mắt.
Nàng lớn lên mười tám năm luôn là công chúa, chưa từng có ai dám cho nàng cảm nhận sỉ nhục đến mức này. Vệ Lăng Huyên cảm giác thân thể bị lời nói của Lý Thiên Mệnh xé rách, bị hắn móc ra nội tạng, trước mắt một mảnh đẫm máu.
- Ngươi đừng giả bộ tội nghiệp với ta, lúc nãy muốn ta bị tổn hại nặng bên cạnh Viêm Hoàng Thạch không thấy ngươi có biểu tình giống vậy. Đừng hòng dùng uất ức tỏ ra yếu thế đổi lấy đồng tình. Vệ Lăng Huyên, ngươi là dòng chính của Vệ phủ mà không thể giữ lời hứa cá cược? Theo ta thấy tin đồn Vệ phủ có khí khái mà toàn là người giống như ngươi thì cũng chẳng ra gì!
Lý Thiên Mệnh nói xong bật cười.
Tiếng cười khinh miệt như con dao đâm vào lỗ tai Vệ Lăng Huyên, từ tai bên trái xuyên qua tai bên phải.
Không phải Lý Thiên Mệnh ăn hiếp cô nương, trong trận chiến sống chết thì không phân biệt nam nữ.
Nàng đã nhục nhã hắn, thậm chí muốn hắn bị tổn hại nặng thì Lý Thiên Mệnh không thèm để ý biểu muội gì đó.
Từ khi còn nhỏ Lý Thiên Mệnh đã biết một người khi làm chuyện gì phải chịu cái giá thế nào.
Vạn vật đều có nhân quả, đã xuống tay giết thì đừng mơ chậu vàng rửa tay.
Đối tượng bị Lý Thiên Mệnh miệt thị từ Vệ Lăng Huyên chuyển sang Vệ phủ.
Nên biết, Vệ phủ luôn là niềm kiêu ngạo của Vệ Lăng Huyên, nàng tự hào có huyết mạch như vậy.
Bây giờ kiêu ngạo và tự hào đều bị Lý Thiên Mệnh miệt thị, giẫm lên.
Đôi mắt đầy tơ máu ứa lệ, tâm tình lúc này của Vệ Lăng Huyên rất khó tả, trong đầu nàng như cháy lửa.
Vệ Lăng Huyên không kiềm được hét lên:
- Ngươi câm miệng cho ta, đồ tạp chủng! Ngươi vốn không có tư cách bình luận Vệ phủ! Ngươi và mẫu thân của ngươi mới là bại hoại thật sự của Vệ phủ, là sỉ nhục của gia tộc chúng ta!
Đám người hoang mang khi nghe câu này.
Lý Thiên Mệnh và Vệ phủ thì có quan hệ gì?
Bọn họ không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, vì xung đột giữa hai bên đang leo thang.
- Buồn cười, sỉ nhục trong miệng của ngươi nhưng biết giữ chữ tín này, còn danh môn vọng tộc như ngươi sau khi thua cá cược chỉ dám trốn đằng sau đám đông làm chó hèn? Đã hèn vậy còn ăn mặc sáng sủa đắt tiền làm gì? Mọi người đều giống nhau, cả nhà như nhau, giả vờ cao quý trước mặt ta làm chi? Cùng hạ tiện luôn đi!
Vệ Lăng Huyên điên cuồng nói:
- Ngươi ngậm miệng! Ta không hề sợ ngươi!
Lý Thiên Mệnh vươn một chân ra đạp xuống đất, chỉ tay:
- Dữ dội vậy sao? Thế thì tốt lắm, liếm sạch đi.
Lý Thiên Mệnh không cho rằng hành vi này đáng trách.
Tôn nghiêm của nàng là cái thá gì?
Khi nàng muốn Lý Thiên Mệnh tẩu hỏa nhập ma trong vòng tu luyện thì không hề suy xét đến tôn nghiêm của hắn.
Đã xuống tay ác, giở trò xấu thì đừng hiên ngang lẫm liệt, lấy tôn nghiêm ra nói chuyện làm gì.
Vệ Lăng Huyên đẩy Vệ Thanh Dật ra, người tràn ngập sát khí âm trầm lạnh lẽo, bước tới gần Lý Thiên Mệnh trước bao ánh nhìn:
- Ta thề sẽ có ngày cho ngươi trả giá đắt!
Lý Thiên Mệnh nghiêng đầu nói:
- Bớt nói nhảm, liếm sạch, làm mau giùm.
Nói trắng ra chỉ là kình chống nhau, không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu ôm lòng ác ý thì phải trả giá đắt.
Cho rằng mình tôn quý và cao ngạo thì có thể khi nhục người khác sao? Dựa vào cái gì?
Lý Thiên Mệnh sẽ không cúi đầu trong chuyện này, hắn sẽ không nhường bước, dù bị nhiều người chê trách, dù những người ở đây chỉ trích hắn giẫm lên tôn nghiêm của Vệ Lăng Huyên thì hắn quyết không nhường bước.
Mắt Lý Thiên Mệnh rực lửa nhìn Vệ Lăng Huyên:
- Nào!
Vệ Lăng Huyên rít qua kẽ răng:
- Kết cuộc của ngươi sẽ rất thảm!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Liếm đi, đừng nói nhảm, lãng phí thời gian của ta.
- Rời khỏi Viêm Hoàng Tháp này thì ta chống mắt xem ai bảo vệ ngươi được, đừng để ta tìm thấy cơ hội!
Vệ Lăng Huyên biết thực lực của nàng đủ sức nghiền áp Lý Thiên Mệnh.
Vệ Lăng Huyên đã đứng trước mặt hắn.
Lý Thiên Mệnh vươn tay đè sau gáy nàng, nhấn nàng ngã xuống dưới chân mình:
- Nói nhảm này!
Vệ Lăng Huyên bị bất ngờ quỳ mạnh xuống đất, nằm xuống dưới chân Lý Thiên Mệnh, môi hồng mọng nước in lên giày dơ bẩn của hắn.
- Ư ư!!!
Lý Thiên Mệnh ghì chặt làm mặt Vệ Lăng Huyên ma sát một lần.
Giày rất dơ, sau khi chà qua lại thì mặt Vệ Lăng Huyên lem luốc.
Hành động cứng rắn của Lý Thiên Mệnh dẫn đến toàn trường ồn ào.
Mọi người không tin nổi khi nhìn thấy cảnh này.
Phải công nhận mọi việc xảy ra hôm nay khiến đệ tử Thiên Phủ hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Lý Thiên Mệnh.
Hắn có lá gan như vậy, hắn dám can đảm nhấn Vệ Lăng Huyên xuống, hắn có nguyên tắc và cứng rắn, người như vậy sao có thể là kẻ hèn, sao có thể là tên hề được?
Ai đều biết thân phận của Vệ Lăng Huyên, đều rõ ràng địa vị của nàng trong Vệ phủ.
Nàng là công chúa của nguyên Viêm Hoàng học cung, nàng quyền thế ngập trời, mọi người đều bênh vực nàng, đều áp chế Lý Thiên Mệnh.
Bình thường thì dù là hậu duệ của thế lực đỉnh cấp vào lúc này cũng sẽ hèn, sẽ nể mặt Vệ Lăng Huyên.
Nhưng Lý Thiên Mệnh thì không.
Hắn buộc Vệ Lăng Huyên ngậm nước mắt khuất nhục, đánh mất tất cả tôn nghiêm thực hiện cá cược!
Hắn thậm chí đè đầu Vệ Lăng Huyên chấp hành lời hứa.
Dù chỉ là tượng trưng thực hiện cá cược, dù Lý Thiên Mệnh đã nương tay chỉ để mặt nàng lau giày, nhưng thử hỏi nguyên Viêm Hoàng Tháp này có ai gan dạ được như vậy?
Bởi vậy khi Lý Thiên Mệnh đè đầu Vệ Lăng Huyên thì mọi người ngây người trước hành động cứng rắn của hắn.
Vệ Lăng Huyên run rẩy, vùng vẫy:
- Ngươi muốn chết!
Đời này lần đầu tiên nàng bị người đè sau gáy nhấn quỳ xuống đất, có thể nói ba giây tiếp theo đầu óc của nàng trống rỗng, để mặc Lý Thiên Mệnh bài bố. Mãi khi mặt môi dính đồ dơ, mãi đến khi đánh mất tôn nghiêm thì nàng mới phản ứng lại.
Giây sau, cảm giác khuất nhục vô hạn cùng với nước mắt mất kiểm soát tuôn trào ra.
Vệ Lăng Huyên khóc toáng lên, mạnh vùng vẫy. Lý Thiên Mệnh đã buông tay, nhưng làm vậy không thể kiềm chế nàng bây giờ như dã thú.
Vệ Lăng Huyên muốn giết người.
Roẹt!
Tay Vệ Lăng Huyên xẹt qua lồng ngực Lý Thiên Mệnh, móng tay của nàng sắc bén biết bao, để lại năm vệt máu trên người hắn, từ mảnh vải rách lộ kẽ hở dẫm máu, nhìn thấy ghê người.
Lý Thiên Mệnh né tránh.
Vệ Lăng Huyên đã nổi điên, nàng có thể phá hoại nhiều hơn.
Tuy Viêm Hoàng Tháp cấm không cho đánh nhau nhưng Vệ Lăng Huyên mà điên lên thì không kiểm soát được.
Ngực Lý Thiên Mệnh đau rát rướm máu, đây xem như Vệ Lăng Huyên trả thù hắn.
Lý Thiên Mệnh không nói gì, chỉ là vết thương thể xác, trên đời này đau nhất là đánh mất tôn nghiêm và mặt mũi.
Vệ Lăng Huyên chưa hoàn toàn bị điên, dù sao Lý Thiên Mệnh còn chừa một đường, nàng chỉ đang giận, khát máu và sát khí ngút trời:
- Ta thề, ngươi tuyệt đối chết không có chỗ chôn!
Lý Thiên Mệnh lau vết máu trên ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đọc sách nhiều vào để bổ sung tu dưỡng và tố chất đi.
Người Vệ Lăng Huyên run rẩy, vẫn điên cuồng:
- Ngươi đừng rời khỏi Viêm Hoàng Tháp, đừng để ta gặp phải, ngươi đừng mơ trở về Vệ phủ thăm mẫu thân của mình, nếu không sẽ là ngày chết của ngươi!