Lý Thiên Mệnh nói:
- Thôi đừng nói nữa, soi gương đi, nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi, đường đường là dòng chính Vệ phủ mà như bà điên.
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ngươi tiêu đời rồi! Huyên tỷ, chúng ta đi.
Vệ Thanh Dật rất bất đắc dĩ, gã biết bây giờ chỉ còn cách rời khỏi.
Trong Viêm Hoàng Tháp không có cơ hội ra tay, nếu Vệ Lăng Huyên mất kiểm soát trong chỗ này thì nàng tàn đời thật.
Vệ Lăng Huyên đẩy gã ra:
- Biến!
Nàng tự đứng lên, lạnh băng nhìn Lý Thiên Mệnh lần cuối:
- Ta chờ ngươi trong Vệ phủ!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được chứ, chuẩn bị thêm nước trái cây, ta thích ăn nho.
- Được thôi, ăn nát dạ dày của ngươi ra!
Vệ Lăng Huyên nói xong vẫn tức run người, từng bước một đi ra Viêm Hoàng Tháp, nàng ngoái đầu nhìn Lý Thiên Mệnh ba lần, mỗi lần đều đằng đằng sát khí.
Cuộc xung đột này coi như kết thúc.
Mọi người vẫn chìm trong rung động, câm nín.
Chỉ có Lý Thiên Mệnh bình tĩnh như không, quay đầu nhìn Viêm Hoàng Thạch:
- Huỳnh Hỏa, có muốn khiêu chiến mức độ phù hợp cấp năm không?
Nơi đó có cái gọi là mức độ phù hợp đỉnh cao.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi nói:
- Lên chứ, ai sợ ai! Rùa đen sợ búa sắt.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Vậy ta sẽ làm búa sắt, còn ngươi thì nở từ trứng nên làm con rùa rút đầu đi.
Tiểu Hoàng Kê tức giận nói:
- Ha ha, ngươi dám nhục nhã ta, có ngày lão tử cho ngươi liếm sạch móng của ta!
Trong khi chủ và thú nói chuyện, Lý Thiên Mệnh liếc qua mọi người.
Hắn phát hiện mọi người nhìn hắn bằng một ánh mắt giống nhau, đó là lạnh lùng.
Hắn đắc tội Vệ Lăng Huyên sâu như vậy, không ai cho rằng hắn còn có thể ở trong Thiên Phủ, dù sao nàng vốn mạnh hơn hắn quá nhiều.
Ra ngoài Viêm Hoàng Tháp thì Vệ Lăng Huyên muốn chà đạp Lý Thiên Mệnh kiểu nào đều được, cùng lắm chịu phạt. Nàng gặp khuất nhục như vậy thì sợ gì bị phạt?
Trong nhiều ánh mắt lạnh lùng chỉ có một đôi mắt dịu dàng, ngọt ngào, thương tiếc luôn ở tại chỗ đợi Lý Thiên Mệnh tìm mình.
Là nàng.
Khương Phi Linh.
Trước mắt bao người, Lý Thiên Mệnh bước đến gần, mỉm cười nói:
- Linh Nhi, mới rồi không làm muội sợ chứ?
Khương Phi Linh nói:
- Không, ta ủng hộ ca ca. Nàng ấy đã cá cược, còn ôm ác ý thì phải nói giữ lời.
Xem ra cô nương này hiểu lý lẽ.
Lý Thiên Mệnh phát hiện càng tiếp xúc với Khương Phi Linh càng cảm thấy nàng không phải cô nương khờ ngốc như bề ngoài, nàng có nguyên tắc, hiểu biết riêng và thái độ của mình.
Dù sao không phải Lý Thiên Mệnh đòi cá cược mà là Vệ Lăng Huyên chủ động.
Mục đích của Vệ Lăng Huyên là gì? Nhục nhã Lý Thiên Mệnh.
Thử nghĩ xem, nếu Lý Thiên Mệnh thất bại thì nàng có chịu buông tha cho hắn không?
Tuy là biểu muội nhà mình nhưng để nàng ăn ít đất, về sau nhớ lâu chút, không chừng ra đường đời nhờ thế mà giữ được mạng sống.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca muốn thử không? Nếu chúng ta cùng nhau thì có thể khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao không?
- Thử xem sẽ biết.
Mắt Lý Thiên Mệnh khóa chặt Viêm Hoàng Thạch.
Nếu nói khiêu chiến mức độ phù hợp cấp bốn bắt Vệ Lăng Huyên trả giá đắt là chuyện bom nổ, vậy tiếp theo Lý Thiên Mệnh khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao suốt mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm không ai làm được thì bom nổ càng lớn.
Không ai ngờ lúc này Lý Thiên Mệnh sẽ tiếp tục đến gần Viêm Hoàng Thạch.
Mọi người thắc mắc với thiên phú như hắn làm cách nào có được mức độ phù hợp cấp bốn hiếm thấy.
Giờ hắn gan to bằng trời muốn leo lên núi cao mà người đi trước đều thất bại.
Với tuổi tác và cảnh giới của Lý Thiên Mệnh thì xứng đôi mức độ phù hợp cấp một đã là đánh giá cao.
Nếu hôm nay hắn khiêu chiến thành công thì tài trí bình thường tuyệt thế như hắn sẽ oanh động Diễm Đô.
Một tài trí bình thường tuyệt thế sao có thể leo lên ngọn núi các thiên tài vô số đời Thiên Phủ không cách nào vượt qua?
Nên khi trong giọng nói của Lý Thiên Mệnh lộ ra ý định khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao thì đổi lấy là sự cười nhạo vô tình.
- Nếu là Lâm Tiêu Đình khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao thì còn hợp lý, hắn là người gần mức độ phù hợp đỉnh cao nhất.
- Sau khi Lâm Tiêu Đình lấy được chiến hồn Thánh Thú đã khiêu chiến một lần, nhưng chưa đến ba mươi giây thì thất bại, nói lên mức độ phù hợp đỉnh cao khó khăn cỡ nào.
- Lý Thiên Mệnh này thần kỳ có mức độ phù hợp cấp bốn, chắc ăn may thôi.
- May mắn có mức độ phù hợp cấp bốn mà hắn không tự lượng sức mình, dám khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao?
- Chờ xem đi, loại người này không biết thân biết phận thì sớm muộn gì chịu báo ứng.
- Nói thật ra tuổi tác như hắn dù có mức độ phù hợp cấp bốn, tu luyện mau hơn người khác cũng không đuổi kịp trình độ trung bình của Thiên Phủ chúng ta.
- Nói vậy thì mức độ phù hợp cấp bốn của hắn đúng là lãng phí.
Vệ Lăng Huyên đã đi nhưng Viêm Hoàng Tháp vẫn náo nhiệt, bọn họ định tu luyện tiếp, tình cờ nghe Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh nói chuyện, tất cả đều lắc đầu.
Có người không nhịn được bật cười.
Nhiều nam nữ trẻ tuổi khoanh tay đứng quanh Viêm Hoàng Thạch, biểu tình cười cợt híp mắt nhìn Lý Thiên Mệnh.
Trong ánh nhìn chăm chú của họ, Khương Phi Linh lại Phụ Linh, hóa thành linh thể hòa vào người Lý Thiên Mệnh.
Bọn họ hâm mộ quá trình này, có ai không muốn mỹ nhân số một Chu Tước quốc hòa vào người mình?
Phong hào không phải tự phong mà là nhiều người giật mình trước nhan sắc của Khương Phi Linh cam lòng đưa ra kết luận.
Đất nước bao la, vô số mỹ nhân, nhưng có một người tựa như tiên nữ giáng trần, nổi bật trên tất cả, bao trùm trên chúng sinh.
Lý Thiên Mệnh sau khi Phụ Linh đã thay đổi.
Hắn và Tiểu Hoàng Kê dứt khoát bước vào vòng thứ bốn, trước mắt là Viêm Hoàng Thạch, vòng thứ năm cũng là vòng trong cùng, khu vực có thể sờ tảng đá.
Khu vực không lớn, nhưng là nơi có thể sờ Viêm Hoàng Thạch nên gió bão linh khí rất khủng bố.
Trước bao ánh nhìn, Lý Thiên Mệnh như ăn gan hùm, không chút do dự đạp chân vào.
- Hắn thật sự đi vào!
Nói thật ra bọn họ không muốn thừa nhận mình khâm phục sự gan dạ vô song cõi đời này, nhưng biểu tình rung động trên mặt họ không thể lừa được ai.
- Thật sự không sợ chết.
Chết?
Ngay phút đầu tiên Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận được gió bão linh khí đáng sợ đến từ mảnh thiên địa này.
Viêm Hoàng Thạch cách hắn chưa đầy ba thước, gió lốc mãnh liệt còn hơn vòng thứ bốn. Đã lâu lắm rồi không ai dám đến gần nơi này, nên Lý Thiên Mệnh thành con mồi mới của Viêm Hoàng Thạch.
Bão tố như tận thế hung dũng ập đến.
Vù vù vù vù vù!
Hắn cảm giác như cả người bị xé rách.
Khương Phi Linh hóa thành linh thể cũng cảm nhận bão tố cực đoan này:
- Ca ca, hơi khó chịu!
Giọng nói của Lý Thiên Mệnh chất chứa sức mạnh khiến người yên lòng:
- Cùng nhau chịu đựng!
- Tốt!
Tiểu Hoàng Kê tức giận nói:
- Khoe ân ái hả? Xem ông nội Gà vô hình hả?
Sự thật đúng là không ai nhớ ra bé gà.
Lý Thiên Mệnh xì cười, hắn thật sự còn sức chống đỡ.
Viêm Hoàng Thạch ở ngay trước mắt, khi trông thấy những thiên văn huyền diệu biến đổi trên tảng đá trải rộng thiên văn màu đen, Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, quyết định tiếp tục đến gần Viêm Hoàng Thạch.
- Linh khoáng có được thiên văn màu đen, tồn tại hàng vạn năm, tượng trưng của Viêm Hoàng học cung, nó rốt cuộc có bí mật gì?
Lý Thiên Mệnh rất muốn biết.
Khoảng cách chỉ có ba thước nhưng Lý Thiên Mệnh đi rất lâu, mãi đến cuối cùng khi hắn đứng cạnh Viêm Hoàng Thạch, vươn tay có thể chạm vào tảng đá thì bên ngoài sôi trào.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không quan tâm chuyện bên ngoài, hắn bị Viêm Hoàng Thạch hấp dẫn chú ý.