Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133 - Bí Mật Của Viêm Hoàng Thạch

Chương 133 - Bí mật của Viêm Hoàng Thạch
Chương 133 - Bí mật của Viêm Hoàng Thạch

Sờ vào?

Đến đây rồi mà không sờ thử mớ thiên văn màu đen này thì hơi kỳ.

Lý Thiên Mệnh chịu đựng gió bão linh khí khủng bố.

Gió bão bộc phát ra từ chỗ Viêm Hoàng Thạch, muốn đứng ở vị trí này đã vô cùng khó khăn, Lý Thiên Mệnh cảm giác nội tạng đều bị thổi bay.

Nhưng may mắn Khương Phi Linh ở trong người hắn, nàng mang đến lực lượng cường đại ổn cố thân thể của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh giơ tay phải lên, ngược gió vươn hướng Viêm Hoàng Thạch.

Khi tay sắp chạm vào tảng đá thì Lý Thiên Mệnh do dự một lúc, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng cởi bao tay trái ra. Hắn dùng thân thể chặn tầm mắt của người bên ngoài, móng vuốt tay trái màu đen thò ra.

Khương Phi Linh hỏi:

- Ca ca, tại sao tay này của ca ca giống vuốt thú?

Tiểu Hoàng Kê nói:

- Linh Nhi không hiểu rồi, hắn độc thân quá lâu, luyện ra sức mạnh ‘tay cầm’ nên mới có hình dạng như vậy.

- Là sao? Nghe không hiểu.

Khương Phi Linh nói chuyện ấp úng, rõ ràng là vì rụt rè ngại ngùng.

Tiểu Hoàng Kê than thở:

- Nghe ngữ điệu của nàng thì không giống như không hiểu. Linh Nhi, không ngờ nàng là loại người này, không thuần khiết như ta.

Khương Phi Linh quê quá nổi cáu:

- Huỳnh Hỏa xấu xa!

Trong lúc cả hai cười giỡn thì Lý Thiên Mệnh vô cùng chăm chú nhìn Viêm Hoàng Thạch.

Giây sau, móng vuốt thú chạm vào Viêm Hoàng Thạch, mắt đỏ như máu trên tay trái dán trực tiếp vào bề mặt tảng đá.

Oong!

Lý Thiên Mệnh cảm giác như bị điện giật, rùng mình một cái.

Gió bão linh khí đáng sợ nhất từ móng vuốt thú xuyên vào toàn thân Lý Thiên Mệnh, như muốn đánh tan cả người của hắn.

Bùm!

Nguyên Viêm Hoàng Thạch rung mạnh, thiên văn màu đen trên tảng đá thay đổi kịch liệt, trong mơ hồ dường như xếp thành đồ án nào đó.

Biến đổi quá lớn.

Viêm Hoàng Thạch chấn động kéo theo Viêm Hoàng Tháp rung rinh như có động đất.

Chắc nhiều người đều bị kinh động.

Tiểu Hoàng Kê hét lên:

- Buông tay!

Lý Thiên Mệnh cũng cảm nhận được, nếu hắn không dùng cánh tay trái hắc ám mà đột nhiên chịu đựng linh khí mức độ này trùng kích thì nguyên cánh tay rất có thể sẽ nổ tung.

Thật sự quá nguy hiểm.

Dù đã dùng tay trái thì gió bão xâm nhập đủ để xé rách Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể của hắn, trước đó nó sẽ phá nát trạng thái Phụ Linh của Khương Phi Linh.

May mắn cánh tay hắc ám chặn lại được.

Cho nên Lý Thiên Mệnh lập tức thả lỏng cánh tay hắc ám, cắt đứt kết nối giữa mình và Viêm Hoàng Thạch, như vậy mới giữ được mạng sống.

Hai người một gà còn thấy sợ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta mới thấy những thiên văn màu đen này hình như sắp tổ thành đồ án, tiếc rằng ta không có cách nào chống đỡ loại gió bão linh khí này.

Khương Phi Linh nhẹ giọng nói:

- Ta cũng thấy, cảm giác rất kỳ diệu, hơi rung động. Điều này chứng minh Viêm Hoàng Thạch trừ linh khí ra còn có bí mật khác.

Tiểu Hoàng Kê lo lắng nói:

- Không thể chạm vào nữa, nếu không sẽ mất luôn mạng nhỏ.

Bé gà nói đúng, Lý Thiên Mệnh có thể phán đoán được hiện tại hắn chưa thể chịu nổi gió bão cỡ này, muốn thăm dò bí mật của Viêm Hoàng Thạch phải chờ về sau.

Lý Thiên Mệnh cười nhạo gà con:

- Mới rồi ngươi vênh váo lắm mà sao bây giờ hèn rồi?

Tiểu Hoàng Kê cười gằn:

- Ta hèn? Ta nghĩ cho hai ngươi thôi, đỡ khỏi phải hai người cũng chết vì tình tại đây, không để lại mụn con nào!

Lý Thiên Mệnh ghét bỏ nói:

- Gà bệnh thì chịu là gà bệnh đi, còn tìm cớ che giấu mình nhát gan.

- Ha ha ha!

Lý Thiên Mệnh tạm bỏ qua ý định thăm dò Viêm Hoàng Thạch, việc gấp bây giờ là tu luyện ở chỗ này.

Chỉ cần kiên trì nửa canh giờ là có thể chứng minh hắn có mức độ phù hợp đỉnh cao.

Được Khương Phi Linh trợ giúp thì dễ thực hiện hơn, khi gió bão linh khí chui vào người, nàng thậm chí có thể giúp hắn tách nhỏ dòng khí.

Khi vận dụng Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh, Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu vận chuyển tiêu hóa linh khí thiên địa bàng bạc.

Lý Thiên Mệnh quan tâm hỏi:

- Linh Nhi, nghe nói nàng không phải Chu Tước Vương sinh ra, nàng biết thân thế của mình không?

Nhìn từ Phụ Linh thì Lý Thiên Mệnh cảm thấy dù Khương Phi Linh không phải bẩm sinh có thú bản mệnh nhưng năng lực phong ấn trong móng tay của nàng rất thần kỳ.

- Không biết nữa, phụ vương nói nhặt ta về, ngày đầu tiên ta ra đời đã được phụ vương nhặt, cuống rốn mới dứt.

Nói đến thân thế khiến Khương Phi Linh hơi buồn, vì nàng không có phụ mẫu ruột.

- Nhặt ở đâu?

- Chiến trường Trầm Uyên.

Lại là chiến trường Trầm Uyên, nơi đó thần diệu nhất trong Viêm Hoàng đại lục, nhiều chuyện không thể tưởng tượng đều phát sinh trong này. Ví dụ như Lý Thiên Mệnh lấy được chiến hồn Thánh Thú trong Úy Lam Vực.

Tiểu Hoàng Kê an ủi:

- Linh Nhi thật đáng thương, nhưng sau này Huỳnh Hỏa ca ca sẽ cho nàng tình yêu như phụ thân, để nàng tìm được bến cảng tâm hồn.

Khương Phi Linh cười nói giỡn:

- Ta không thèm, ngươi nhỏ như vậy thì làm đệ đệ của ta còn tạm được.

- . . .

Liên tục bị Khương Phi Linh làm á khẩu, Tiểu Hoàng Kê ngửa đầu hú dài.

Nó đành trút bực tức vào gió bão linh khí, vận chuyển Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh điên cuồng cắn nuốt chuyển hóa gió bão linh khí ở vòng trong cùng.

Tiếp theo gà con, Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh tập trung tu luyện.

Lý Thiên Mệnh đã quên tính nửa canh giờ, hắn không cần dùng thời gian đó để chứng minh bản thân.

Lý Thiên Mệnh muốn chứng minh hắn được mức độ phù hợp đỉnh cao, hắn có thể vĩnh viễn tu luyện ở nơi không ai vào được.

Lửa cháy hừng hực trên người Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê, một vòng xoáy lửa xuất hiện trên người cả hai, bao bọc họ lại.

Vô số gió bão linh khí nhìn như thô bạo nhưng dường như không có sức chống cự.

Chúng nó không thể xé rách Lý Thiên Mệnh, bị hắn dùng vòng xoáy lửa hấp thu.

Dù gió bão linh khí như cự thú khổng lồ cũng bị Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh nghiền thành phấn rồi hội tụ trong Luyện Ngục Chi Nguyên.

Luyện Ngục Chi Nguyên của một người một gà khuếch trương với tốc độ khủng bố, nói thật là khuếch trương nhanh còn hơn ăn sống hỏa ngọc.

Tất cả chứng minh đến Viêm Hoàng học cung, đến Thiên Phủ là đúng.

Ở thánh địa tu luyện như vậy mới có tài nguyên lớn nhất cho Lý Thiên Mệnh phát huy ra ưu thế của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, đuổi theo bước chân của các đối thủ cũ.

Có lẽ ngày hắn bắt kịp họ, thậm chí vượt mặt bạn cùng lứa sẽ không quá xa.

Viêm Hoàng Thạch mang cho Lý Thiên Mệnh hy vọng vô tận.

Mức độ phù hợp đỉnh cao?

Không thành vấn đề!

Bây giờ không suy nghĩ nhiều, cứ lo tu luyện thôi.

. . .

Lý Thiên Mệnh không hay biết rằng khi Viêm Hoàng Thạch rung rinh mang đến động tĩnh lớn cỡ nào.

Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh chạm vào Viêm Hoàng Thạch, mọi người cho rằng hắn tự sát.

Vì Thiên Phủ nghiêm lệnh cấm đệ tử sờ Viêm Hoàng Thạch, trong lịch sử từng có đệ tử làm như vậy, dù là thiên tài nghịch thiên đến đâu cũng chết hết, không có ai ngoại lệ.

Chết ngay tại chỗ.

Lý Thiên Mệnh sờ Viêm Hoàng Thạch chỉ trong khoảnh khắc, đám thiên tài Thiên Phủ chưa kịp phản ứng lại.

Bọn họ chưa kịp mắng Lý Thiên Mệnh tự tìm đường chết thì hắn đã buông tay ra, thoạt trông vẫn lành lặn.

Sau đó Lý Thiên Mệnh bình tĩnh như không ngồi xếp bằng tu luyện trong vòng tròn thứ năm.

Bình Luận (0)
Comment