- Tại sao gió bão linh khí không xé rách hắn?
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đã bao lâu rồi chưa xuất hiện đệ tử có mức độ phù hợp đỉnh cao?
- Ta muốn hỏi là cái tên tài trí bình thường này dựa vào cái gì? Có phải Viêm Hoàng Thạch bị trục trặc gì không?
- Ngươi đi lên thử một chút liền biết.
Nghe vậy nhiều người rục rịch, bọn họ khó tin nổi Lý Thiên Mệnh có thể làm được một bước này, chỉ có thể đổ lỗi cho Viêm Hoàng Thạch.
- Ta đi!
Rất nhanh, khá nhiều người đi vào, trong đó có mấy đệ tử được mức độ phù hợp cấp ba. Bọn họ đi vào khu vực mức độ phù hợp cấp bốn, mới tu luyện liền vã mồ hôi chạy ra.
Kết luận là: Viêm Hoàng Thạch không xảy ra vấn đề.
Bọn họ đã chịu đựng gió bão linh khí ở vòng thứ bốn nên biết Lý Thiên Mệnh có thể tu luyện ở vòng trong cùng, hình thành động tác lớn như vậy thì vượt sức tưởng tượng cỡ nào.
Quan trọng là đây là người bị bọn họ miệt thị, chênh lệch tâm lý quá lớn.
Đám người mới rồi còn buông lời trào phúng giờ ai nấy xanh mặt, như miệng ngậm phân. Bọn họ chỉ biết lắc đầu phủ nhận, mắt lạnh băng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Cửa thang lầu tầng hai Viêm Hoàng Tháp chợt vang lên giọng nữ lạnh băng:
- Có chuyện gì?
Hai mỹ nhân mặc váy dài trắng tinh thướt tha từ trên lầu bước xuống.
Dẫn đầu là một mỹ phụ, xinh đẹp tuyệt trần nhưng lạnh như núi băng, vóc dáng cao kiều mang phong vận của người trưởng thành, khí tràng quá lạnh lẽo nên đệ tử Thiên Phủ tầm thường không dám nhìn một cái.
Nàng là thiên sư Thiên Phủ Liễu Tuyết Dao.
Một thiếu nữ khuynh thành đi theo sau nàng, thiếu nữ điềm tĩnh mà ôn hòa như đóa sen trắng ra nước bùn mà không nhiễm mùi bùn, thuần khiết mà không tục, không xa không gần, khó thể nắm bắt.
Thiếu nữ tay ngọc đặt trên tay vịn thang lầu, thướt tha theo sau Liễu Tuyết Dao bước xuống, mắt nàng mang chút thắc mắc nhìn ồn ào ở tầng một Viêm Hoàng Tháp.
Nếu Lý Thiên Mệnh không tập trung tu luyện mà ngoái đầu lại sẽ thấy Mộc Tình Tình và thiên sư của nàng, Liễu Tuyết Dao bước xuống lầu.
Mắt Liễu Tuyết Dao lạnh băng liếc qua đám người:
- Ta hỏi các ngươi rốt cuộc ồn ào chuyện gì? Ầm ĩ nhốn nháo còn ra thể thống gì!?
Đám thiên tài Thiên Phủ lòng đắng chát, gục mặt xuống.
Một tử đệ thế gia chỉ về phía Lý Thiên Mệnh, nói:
- Xin thiên sư hãy nhìn bên kia.
Liễu Tuyết Dao chuyển tầm mắt qua người Lý Thiên Mệnh, khuôn mặt lạnh băng như hòa tan lộ ra nét kinh ngạc kêu lên:
- Đó là!?
Vòng xoáy lửa che khuôn mặt Lý Thiên Mệnh nên nàng tạm thời không nhìn ra.
Liễu Tuyết Dao hé môi son, trên mặt tràn đầy giật mình:
- Đây là đệ tử nào mà dám khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao? Trong Thiên Phủ từ khi nào có thiên tài nghịch thiên như vậy?
Mộc Tình Tình đứng cạnh Liễu Tuyết Dao, nàng biết Lâm Tiêu Đình khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao nhưng thất bại, trong mắt nàng cũng tràn đầy cảm xúc. Mộc Tình Tình cau chân mày thanh tú, nhìn bóng lưng thiếu niên trong ngọn lửa loáng thoáng có cảm giác quen thuộc.
Có người trả lời:
- Liễu Vệ phủ chắc chắn biết hắn, hắn ở Truyền Thừa Điện chắc từng gặp thiên sư.
Liễu Tuyết Dao hỏi:
- Vệ Quốc Hào?
Mặt Liễu Tuyết Dao đầy thắc mắc, vì nàng cảm giác Vệ Quốc Hào không có thiên phú như vậy.
Một người khác trả lời:
- Thưa thiên sư, là Lý Thiên Mệnh.
Liễu Tuyết Dao giật mình hỏi:
- Lý Thiên Mệnh là ai?
Trong một chốc nàng không nhớ ra có thiên tài nghịch thiên trong Thiên Phủ nào tên Lý Thiên Mệnh.
Mộc Tình Tình đứng cạnh Liễu Tuyết Dao nghe tên này thì thân thể mềm mại run nhẹ, mắt trợn to khó tin nhìn thiếu niên trong lửa.
Rung động trong khoảnh khắc này khiến Mộc Tình Tình không còn vẻ xinh đẹp nữa, khó tin đến vặn vẹo cơ mặt.
Mộc Tình Tình không kiềm được mình hét lên bằng giọng run run:
- Không thể nào! Các ngươi đã nhận sai người đúng không?
Hai bàn tay dưới ống tay áo dài siết chặt, cánh tay nổi gân xanh.
Từ ba năm nay đây là lần thứ hai nàng hoảng loạn.
Lần đầu tiên là ở cuộc chiến thứ hạng, Lý Thiên Mệnh đánh gục Lâm Tiêu Tiêu, ánh mắt của hắn khiến Mộc Tình Tình cảm nhận uy hiếp.
Một thiếu niên bị giẫm lên, đạp chết, nàng đã sớm ném hắn vào lãng quên, ai ngờ hắn có thể ngóc đầu trở lại?
Lần thứ hai khiến Mộc Tình Tình thu về lòng khinh miệt, chẳng còn chút giễu cợt.
Mộc Tình Tình nhìn Lý Thiên Mệnh tu luyện trong bão tố bên cạnh Viêm Hoàng Thạch, lòng nàng luôn vững vàng nhưng lúc này cảm giác da đầu tê dại.
- Không nhận sai, hắn ở đây đã một thời gian, mới rồi còn xung đột một chút với Vệ Lăng Huyên của Vệ phủ.
- Xung đột thế nào?
Liễu Tuyết Dao đã nhớ ra hắn là ai.
Tên hề trong Truyền Thừa Điện bị tất cả thiên sư ghét bỏ, nếu phó phủ chủ không xuất hiện thì Lý Thiên Mệnh thậm chí không thể vào Thiên Phủ.
Mới qua vài ngày mà một tài trí bình thường tuyệt thế xoay người trở thành thiên tài số một Thiên Phủ mới thay thế Lâm Tiêu Đình?
Liễu Tuyết Dao híp mắt nhớ lời mình từng nói với Lý Thiên Mệnh khi ở trong Truyền Thừa Điện, bỗng cảm thấy hơi rát mặt.
Mấy đệ tử Thiên Phủ nói cho Liễu Tuyết Dao nghe về xung đột giữa Lý Thiên Mệnh và Vệ Lăng Huyên.
Liễu Tuyết Dao nheo mắt hỏi:
- Càn quấy như vậy? Không sợ Vệ Lăng Huyên giết hắn sao?
Không lẽ hắn xem việc khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao là hy vọng bay lên?
Liễu Tuyết Dao hỏi:
- Hắn khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao, đã kiên trì được hai khắc đồng hồ, lâu còn hơn Tiêu Đình. Tình Tình, ngươi có ý kiến gì không?
Mộc Tình Tình cúi đầu nói:
- Sư tôn, hắn đã trả giá đắt, hiện giờ có thể trở về tu luyện, nếu lại được bước trên đường ngay thì đệ tử không muốn truy cứu việc cũ nữa. Dù sao chúng ta từng là bằng hữu, chúc phúc cho hắn vậy.
Phải nói như vậy mới không bị người ta nghi ngờ nàng về lý do Lý Thiên Mệnh rời khỏi Viêm Hoàng học cung, bị Huyết Hoa Điện ám sát.
Liễu Tuyết Dao nói:
- Chỉ sợ hắn không thể vào đường ngay, bị thù hận che mắt, đặc biệt là lần này. Hắn đã may mắn có kỳ ngộ từ mức độ phù hợp cấp bốn trở lên thì có lẽ tự nhận là có cơ may báo thù, sau này ngươi cẩn thận chút.
- Vâng thưa thiên sư.
- Nhưng đừng quá lo, thứ nhất là hắn chưa kiên trì canh giờ, có lẽ không đến mức độ phù hợp đỉnh cao, dù sao mức độ phù hợp đỉnh cao quá mơ hồ. Thứ hai, giai đoạn đầu hắn tuột hậu quá nhiều, hiện giờ cảnh giới rất thấp. Ngươi và Tiêu Đình có thiên tư tốt hơn, dù cho hắn mức độ phù hợp đỉnh cao thì hắn cũng không đuổi kịp các ngươi.
Đến nay trong lòng Liễu Tuyết Dao còn rung động, nàng cũng thắc mắc như mọi người.
Mộc Tình Tình nghe vậy thấy nhẹ lòng hơn, nói:
- Thiên sư yên tâm, đệ tử tin tưởng Lý Thiên Mệnh, lần này hắn trở về sẽ quý trọng cơ hội tu luyện lại, đệ tử tin hắn đã nhận sai.
Mộc Tình Tình không kiềm được cứ liếc về phía thiếu niên trong lửa.
Theo thời gian trôi qua, khả năng Lý Thiên Mệnh là mức độ phù hợp đỉnh cao càng lúc càng cao, trái tim của Mộc Tình Tình như bị giày vò. Nàng che giấu lòng dậy sóng thần, không biểu hiện ra ngoài.
Làm đệ tử Thiên Phủ, Mộc Tình Tình rất rõ ràng mức độ phù hợp đỉnh cao là thiên tư đáng sợ biết bao.
Liễu Tuyết Dao cảm khái:
- Tiêu Đình bế quan trên Viêm Hoàng Tháp này, nếu hắn biết Lý Thiên Mệnh từng bị mình phế bỏ mà khiêu chiến mức độ phù hợp đỉnh cao thì không biết sẽ nghĩ sao.
Mộc Tình Tình nói:
- Đình ca là người rất tốt, Đình ca đã khiển trách Lý Thiên Mệnh rồi thì đệ tử đoán huynh ấy sẽ không dạy hắn bài học nào nữa.
Liễu Tuyết Dao nói:
- Kẻ dâm loạn này đắc tội hai ngươi xem như hắn may mắn, đổi lại người khác thì xác của hắn đã sình từ ba năm trước.
Mộc Tình Tình không phủ nhận điều này:
- Ừm.