Sáng sớm Lý Thiên Mệnh đã đi Thi Vân Các một chuyến, giờ là hoàng hôn.
Đi buổi tối e rằng Khương Thanh Loan không chịu mở cửa, nên Lý Thiên Mệnh về chỗ ở của mình, nghiên cứu chiến quyết mới cả đêm, tiếp tục tu luyện Mê Linh Chi Đồng.
Lý Thiên Mệnh rất tò mò:
- Tu luyện Thần Hồn Thiên Thư đến trình độ Thiên Cực Chi Nhãn thì Linh Hạch sẽ mở ra cánh cửa Huyễn Thiên Chi Cảnh? Huyễn Thiên Chi Cảnh là ở đâu?
Lý Thiên Mệnh chưa bao giờ chểnh mãng tu luyện Mê Linh Chi Đồng, tiếp tục củng cố con mắt thứ ba trên mạch huyễn linh.
Hắn tu luyện mãi đến sau nửa đêm.
Dưới ánh trăng, Lý Thiên Mệnh lấy ra quả trứng thứ hai trong không gian bản mệnh.
Mới đặt lên bàn thì quả trứng lắc lư, chứng minh sinh mệnh nhỏ trong quả trứng còn đang làm ầm ĩ.
- Ta nói nhé, nhà ngươi lắc lư một tháng rồi, bao giờ mới đi ra?
Lý Thiên Mệnh chờ nó lâu lắm rồi, không ngờ hàng này có kiên nhẫn như thế, kiên quyết không chịu ra.
Có thể tưởng tượng dù nó chui ra thì cũng thuộc hàng lười biếng, khác với tính cách loi choi hiếu động của bé gà.
Loay hoay hết nửa ngày nhưng vật nhỏ kiên quyết không chui ra khỏi vỏ, Lý Thiên Mệnh tiếp tục bỏ nó trong không gian bản mệnh, để nó từ từ ấp trứng.
Dù sao không gấp gáp được, một con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ đủ làm hắn nhức đầu rồi.
Không biết Huỳnh Hỏa đi đâu bắt sâu rồi.
Đang nhớ đến nó thì gà con đã lén lút trở lại:
- Huynh đệ, tặng cho ngươi thứ tốt.
- Cái gì?
Một cái yếm đỏ trùm lên đầu Lý Thiên Mệnh.
- Khương Thanh Loan, ngày mai ngươi đi giải thích cho nàng ta đi, ha ha ha ha ha ha!
- Huỳnh Hỏa, ngươi bị khùng hả!?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đốt cháy yếm, nếu bị Khương Thanh Loan trông thấy chắc chắn sẽ túm hắn vào cung làm công công.
Con gà ranh này, không tha thứ được!
Nhưng Lý Thiên Mệnh bó tay với nó.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên Mệnh đi Thi Vân Các.
Vì đêm qua Tiểu Hoàng Kê lại đây trộm yếm đỏ nên Lý Thiên Mệnh như có tật giật mình.
- Tuyệt đối đừng để lộ sơ hở, nếu không thì Linh Nhi sẽ nhìn ta với ánh mắt thế nào? Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh hít sâu, gõ cửa.
Bên trong gà bay chó sủa, nửa ngày Khương Thanh Loan mới mở cửa, mặt cau có.
- Linh Nhi đâu?
Khương Thanh Loan lườm hắn:
- Đang ở bên trong trang điểm mặc đồ, sao ngươi lại đến nữa?
Lý Thiên Mệnh nghênh ngang đi vào:
- Tại sao ta không thể đến?
Mặt Khương Thanh Loan cau có không chừng vì bị mất yếm đỏ.
Huỳnh Hỏa bỗng dưng nói một câu:
- Huynh đệ, cái yếm đỏ tối hôm qua ngươi lấy lau nước mũi có thêu Chu Tước, không chừng là lấy mẫu thú bản mệnh của Thanh công chúa.
Khương Thanh Loan vụt ngoái đầu, mắt rực lửa:
- Lý Thiên Mệnh!
- Hiểu lầm!
Lý Thiên Mệnh chưa nói hết câu đã bị Khương Thanh Loan nhảy lên người, suýt bị bóp cổ tắt thở.
Bên ngoài quá ồn ào, Khương Phi Linh đi ra:
- Hai người làm gì thế?
Khương Thanh Loan nghiến răng:
- Không có gì, thấy hắn thì khó chịu thôi.
Khương Thanh Loan tha cho Lý Thiên Mệnh, vì nàng không muốn lộ ra việc này.
Lý Thiên Mệnh may mắn thoát một kiếp.
- Huỳnh Hỏa, lát nữa trở về lão tử sẽ rút lưỡi của ngươi ra!
Tiểu Hoàng Kê đã cười té lăn quay, lúc này bò dậy tiếp tục cười hả hê không sợ:
- Hi hi, cứ thử xem?
Dính vào thú bản mệnh như thế đúng là chóng mặt.
- Ca ca, uống miếng nước.
Lý Thiên Mệnh ngồi nghiêm chỉnh, mỉa mai Khương Thanh Loan:
- Chỉ có Linh Nhi là lễ độ.
Khương Thanh Loan quắc mắt nạt:
- Ngươi còn có lý!?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nữ hài tử đừng hở chút là trợn mắt nạt nộ, hôm nay ta đến vì muốn hỏi nàng một vấn đề.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa kéo Khương Phi Linh ngồi xuống bên cạnh.
Khương Thanh Loan trừng mắt:
- Ta hỏi ngươi một câu trước đã.
- Nàng nói đi.
Khương Thanh Loan hỏi:
- Có phải ngươi trộm nhầm?
Ý nàng hỏi có phải Lý Thiên Mệnh muốn trộm yếm của Khương Phi Linh không.
- Đúng vậy!
Lúc này chỉ có thể cứng cổ thừa nhận, không nói trộm nhầm thì chẳng phải là nói hắn có ý đồ với Khương Thanh Loan?
Trước mắt Khương Thanh Loan xem như tình địch của hắn.
Khương Thanh Loan tức giận nói:
- Vô sỉ! Ta càng quyết tâm không cho ngươi tiếp xúc với Linh Nhi!
Khương Thanh Loan không hay biết đây là trò đùa ác nhàm chán của Huỳnh Hỏa, hàng này vẫn đang ôm bụng cười dưới đất, rất đáng ăn đòn.
Chỉ có Khương Phi Linh hoang mang ngu ngơ:
- Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Là Thanh công chúa nhưng nàng nói chuyện không nho nhã chút nào:
- Không có gì, Lý Thiên Mệnh, muốn xì hơi gì thì mau lên.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta muốn hỏi là lúc trước nàng nói sẽ rời khỏi một thời gian là đi chiến trường Trầm Uyên hả?
Chỉ có câu hỏi chính thức như vậy mới xua tan không khí lúng túng vừa rồi.
Vẻ mặt Khương Thanh Loan quái dị hỏi:
- Đúng rồi, sao ngươi biết?
- Ta nghe nói Vệ Quốc Hào cũng đi, đại khái lúc nào?
Khương Thanh Loan khinh thường nói:
- Ngươi thật sự muốn đánh bại Vệ Quốc Hào, trở thành đệ tử của phó phủ chủ? Đắp chăn nằm mơ đi.
- Nàng nói thời gian là được.
Khương Thanh Loan trả lời:
- Chưa xác định, khoảng một tháng mấy hai tháng.
- Sẽ đi bao lâu?
- Trong một tháng.
Vậy là trong một năm này Vệ Quốc Hào chỉ biến mất khoảng một tháng, không cản trở Lý Thiên Mệnh vượt mặt gã, nhưng với điều kiện là gã không lấy được tạo hóa trong chiến trường Trầm Uyên.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Các ngươi đi chiến trường Trầm Uyên để làm cái gì? Có mấy người đi?
Khương Thanh Loan nói:
- Sự việc chưa xác định, thiên sư không cho nói.
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Với quan hệ thân thiết của chúng ta cũng không thể lộ ra sao?
- Ai thân thiết với ngươi?
- Nếu nàng đã nói vậy thì chờ sau khi nàng đi ta sẽ không khách khí với Linh Nhi.
- Vậy ngươi chuẩn bị làm công công đi!
Lý Thiên Mệnh uy hiếp:
- Vậy cũng đáng giá, dù sao Linh Nhi đẹp như thế.
Khương Phi Linh khuyên:
- Thanh Nhi, nói cho hắn biết đi, dù sao ngươi đã nói cho ta biết rồi, đã phá hỏng quy củ.
Tỷ muội của mình bênh Lý Thiên Mệnh làm Khương Thanh Loan nhức óc:
- Ngươi thiệt tình!
- Nói mau lên, lề mề!
Khương Thanh Loan nói:
- Nói ngắn gọn là vầy, Thánh Thiên Phủ phong kín Úy Lam Vực trong chiến trường Trầm Uyên, bài bố vài thứ, có lẽ là thử thách hoặc là tạo hóa. Sau đó Thánh Thiên Phủ cho Thiên Phủ của ba nước phái đệ tử trẻ thực hành Trầm Uyên Đấu Thú, nghe nói cuối cùng có một người được chọn vào Thánh Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh nghe ù ù cạc cạc:
- Thánh Thiên Phủ? Là cái gì?
- Thánh Thiên Phủ mà ngươi không biết?
- Biết gì đâu.
- Đúng là nông dân.
- Vậy nàng nói xem.
Khương Thanh Loan nói:
- Ngươi nên biết Chu Tước quốc chỉ là một nước bình thường trong Viêm Hoàng đại lục, ta không nói nhiều chuyện khác, tóm lại tất cả Viêm Hoàng học cung trên đời, trung tâm Thiên Phủ đều do thế lực Thánh Thiên Phủ tạo dựng. Thiên Phủ của chúng ta chỉ là một chi nhánh bình thường của Thánh Thiên Phủ.
- Thánh Thiên Phủ mạnh lắm sao?
- Hỏi nhảm, ta không biết nên miêu tả cụ thể Thánh Thiên Phủ mạnh cỡ nào, tóm lại giống như thế giới ngoài trời. Ít ra theo ta được biết mấy trăm năm qua chỗ Thiên Phủ của Chu Tước quốc chúng ta chỉ có một người được Thánh Thiên Phủ xem trọng, sắp hấp thu vào Thánh Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh biết thế giới bên ngoài, hắn biết Viêm Hoàng đại lục rộng mênh mông, nhưng lớn cỡ nào thì ít ai đi ra ngoài xem.
Lý Thiên Mệnh chỉ biết rằng trừ đất hoang hiếm dấu chân người ra phương hướng tây bắc có một Chúc Long quốc, trong quần đảo khu vực biển phương nam có một Thương Hải quốc.
Nghe nói ba quốc gia này nằm ở bán đảo biên giới phía đông nam Viêm Hoàng đại lục.
Đường đi Viêm Hoàng đại lục bị núi cao cách trở, hiện nay bán đảo này là ba nước thế chân vạc.
Thánh Thiên Phủ có lẽ nằm ở trung tâm Viêm Hoàng đại lục xa xôi.
Nếu Viêm Hoàng đại lục rất lớn vậy chắc Thánh Thiên Phủ mạnh lắm, dù sao Thánh Thiên Phủ xây dựng vô số Viêm Hoàng học cung, mấy trăm năm qua trong Thiên Phủ của Chu Tước quốc chưa từng có ai được tuyển vào Thánh Thiên Phủ.