Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ai sắp được tuyển vào Thánh Thiên Phủ?
- Lâm Tiêu Đình, vì chiến hồn Thánh Thú được chú trọng, lần này hắn bế quan là lần cuối thăng cấp. Đợi khi hắn đột phá Linh Nguyên cảnh lên Quy Nhất cảnh sẽ có người đến đón hắn chính thức đi Thánh Thiên Phủ. Ngươi đoán phụ thân của ta nói gì về chuyện này?
Lý Thiên Mệnh không ngờ Lâm Tiêu Đình có được kỳ ngộ như vậy, may mắn hắn trở về Diễm Đô kịp lúc, chứ không thì muốn báo thù cũng không tìm được người.
Lý Thiên Mệnh càng sốt ruột hơn, thời gian càng gấp gáp, không thể để Lâm Tiêu Đình rời đi, nếu không thì thế giới bao la, hắn biết đi đâu tìm Thánh Thiên Phủ nguy nga bí ẩn?
- Ngài ấy nói sao?
Phụ thân của Khương Thanh Loan là Chu Tước Vương.
Khương Thanh Loan nói:
- Phụ thân nói Lâm Tiêu Đình đi chuyến này đến lúc học thành trở về thì phụ thân và phó phủ chủ đều phải dập đầu trước hắn.
- Đã hiểu.
Câu nói này đã lột tả được sự đáng sợ của Thánh Thiên Phủ.
Một đệ tử Thiên Phủ đi Thánh Thiên Phủ tiến tu, nếu trở về có thể khiến Chu Tước Vương và phủ chủ Thiên Phủ dập đầu thì thân phận ghê gớm cỡ nào?
Khương Thanh Loan chỉ biết về Thánh Thiên Phủ bấy nhiêu, nên Lý Thiên Mệnh không hỏi nhiều.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ý của nàng là lần này các ngươi đi chiến trường Trầm Uyên vì Thánh Thiên Phủ cho một danh ngạch khác, để đệ tử của Thiên Phủ ba nước Chu Tước quốc, Chúc Long quốc, Thương Hải quốc đánh một trận Trầm Uyên Đấu Thú, người thắng cuối cùng cũng được vào Thánh Thiên Phủ?
Khương Thanh Loan nói:
- Đúng rồi, hơn nữa vì Thánh Thiên Phủ sắp xếp nên sẽ không giữ an toàn mạng sống cho chúng ta, chuyến đi này rất nguy hiểm.
Khương Phi Linh tội nghiệp nói:
- Ta khuyên Thanh Nhi đừng đi nhưng nàng ấy không nghe lời.
Khương Thanh Loan nói:
- Linh Nhi, đây là cơ hội duy nhất rời khỏi Chu Tước quốc trong suốt cuộc đời của ta, dù nguy hiểm đến mức nào thì ta cũng muốn thử xem.
Khương Thanh Loan đã nói câu này rất nhiều lần với Khương Phi Linh, nàng đã quyết tâm, làm công chúa của Chu Tước vương tộc không thể là lính đào ngũ đụng trận bỏ chạy.
Lý Thiên Mệnh hỏi tiếp:
- Nên Lâm Tiêu Đình không tham gia Trầm Uyên Đấu Thú lần này?
Khương Thanh Loan nói:
- Hắn đã là một nửa người của Thánh Thiên Phủ, đương nhiên không cần tham gia. Nói thật thì ngươi muốn báo thù không có cơ hội lớn, không chừng hôm nào đó hắn sẽ đi.
Lý Thiên Mệnh híp mắt, hắn tuyệt đối không để Lâm Tiêu Đình đi dễ vậy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thiên Phủ chúng ta còn có ai tham gia Trầm Uyên Đấu Thú?
Lý Thiên Mệnh biết Chúc Long quốc, Thương Hải quốc đều có Viêm Hoàng học cung, nhưng cạnh tranh với Viêm Hoàng học cung nơi này, trong lịch sử bọn họ từng chém giết nhau mấy lần.
Khương Thanh Loan trả lời:
- Ta, Mặc Lâm, Tinh Khuyết, Thần Diệu, Vệ Quốc Hào và Mộc Tình Tình.
- Mộc Tình Tình cũng đi?
Khương Thanh Loan nói:
- Đương nhiên nàng ta sẽ đi, đây là cơ hội duy nhất để đuổi theo Lâm Tiêu Đình. Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao đến bây giờ hai người kia chưa thành thân? Nàng ta muốn trở thành thê tử của Lâm Tiêu Đình chứ không phải ở đây ngóng trông hắn trở về. Chờ xem Trầm Uyên Đấu Thú lần này, e rằng nàng ta sẽ liều mạng hơn bất cứ ai.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, xem ra Mộc Tình Tình bỏ rơi hắn, tặng chiến hồn Thánh Thú cho Lâm Tiêu Đình, kết quả cũng vì chiến hồn Thánh Thú làm nàng rơi vào tuyệt cảnh như vậy.
Đây là báo ứng sao?
Không có chiến hồn Thánh Thú thì Lâm Tiêu Đình chưa chắc có tư cách được Thánh Thiên Phủ chọn thẳng vào, gã sẽ không bước trên con đường thênh thang xa xôi, vứt bỏ nàng ở đây.
Buồn cười.
Lý Thiên Mệnh biết Mộc Tình Tình là người chịu cố gắng, nàng sẽ điên cuồng vì lần này. Nàng nằm mơ đều muốn leo lên trên, cơ hội treo ngay trước mắt, dù chết nàng cũng quyết không buông tay.
- Tiếc rằng hình như ta không làm được cái gì.
Lý Thiên Mệnh hơi nhức đầu, hình như hắn chỉ có thể ngồi trên núi xem hổ đấu, không dính dáng chút gì với Trầm Uyên Đấu Thú.
Hắn bây giờ phải ở lại đây vì mẫu thân, cố gắng đuổi theo Vệ Quốc Hào.
Chờ chút, Vệ Quốc Hào?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đã chốt danh ngạch chưa?
Khương Thanh Loan đáp:
- Còn chưa, bởi vì quá nguy hiểm, cường giả các nơi còn đang do dự. Ví dụ như phụ thân của ta không muốn để ta đi.
- Vệ Quốc Hào thì sao?
Khương Thanh Loan nói:
- Chắc chắn hắn sẽ đi, hắn là người của Vệ gia, Vệ gia là mặt mũi của Thiên Phủ, phủ chủ chắc chắn cử hắn đi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nếu ta đánh bại hắn thì có thể lấy danh ngạch của hắn không?
- Ngươi đang nằm mơ hả?
- Ừ.
- Nếu nằm mơ thì được, còn hiện thực thì không. Thứ nhất, ngươi kém xa hắn. Thứ hai, dù đánh bại được thì hắn đại biểu Vệ phủ. Danh ngạch đều là phủ chủ, phó phủ chủ, Tứ Đại Thiên Vương, Viêm Hoàng cung chủ cùng nhau quyết định, ngươi không sửa đổi được.
Khương Thanh Loan nói sự thật.
Nhưng có thể sửa đổi được hay không thì Lý Thiên Mệnh nghĩ nàng không thể quyết định.
Lý Thiên Mệnh biết hắn không thể ngồi xem, vì sẽ không ảnh hưởng được kết quả nào.
Hắn muốn đi chiến trường Trầm Uyên.
Hắn không quan tâm mình có thể đi Thánh Thiên Phủ hay không, hắn chỉ muốn cho Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình chết trước khi vào Thánh Thiên Phủ.
Thiên Phủ có một Thiên bảng, mỗi mùa chỉ xếp hạng bảy người vào Thiên bảng Thất Tử, mỗi người đều là đệ tử chiêu bài của Thiên Phủ, dù là thân phận, địa vị, thiên phú đều cao nhất trong Chu Tước quốc cùng thời kỳ.
Có thể nói bảy người này tương lai là trụ cột của Chu Tước quốc!
Theo thứ hạng Thiên bảng thì Thiên bảng Thất Tử gồm có Lâm Tiêu Đình của Lôi Tôn Phủ, Mặc Lâm của Thiên Cơ Cung, Khương Thanh Loan của Chu Tước vương tộc, Tinh Khuyết của Tinh Thần thương hội, Vệ Quốc Hào của Vệ gia Thiên Phủ, Thần Hạo của Tinh Thần thương hội, Mộc Tình Tình của Lôi Tôn Phủ xếp hạng bảy.
Trầm Uyên Đấu Thú lần này có sáu danh ngạch, trừ Lâm Tiêu Đình được Thánh Thiên Phủ xem trọng ra Thiên bảng Thất Tử còn dư sáu người, vừa lúc phân chia danh ngạch.
Trong đó Mộc Tình Tình mới leo lên hạng bảy Thiên bảng gần đây, trước kia nàng nằm ngoài tốp mười.
Đủ thấy vì bắt được cơ hội Trầm Uyên Đấu Thú nên Mộc Tình Tình liều mạng tu hành trong thời gian này.
Ngày xưa thiên phú của Mộc Tình Tình bằng Lý Thiên Mệnh, nàng dựa vào Lâm Tiêu Đình có được thú bản mệnh thất giai, để leo lên vị trí này trên Thiên bảng có thể nói là nàng tốn bao công sức.
Nữ nhân như vậy sao có thể không đá văng Lý Thiên Mệnh, dấn thân vào vinh hoa phú quý?
. . .
Khi Lý Thiên Mệnh rời khỏi Thi Vân Các, hắn thuận lợi mang Khương Phi Linh ra.
Khương Thanh Loan miệng cứng lòng mềm, bị Linh Nhi nhõng nhẽo một lúc thì không chịu nổi, kêu hai người mau biến cho khuất mắt.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Sao ta cứ cảm giác nàng ấy như mẹ vợ?
Khương Phi Linh chớp chớp mắt nói:
- Ca ca, ta đi ra là cùng ca ca tu luyện, đừng quanh co lòng vòng đùa giỡn ta.
- Nói bậy, nếu ta muốn đùa giỡn thì sẽ làm quang minh chính đại. Nào, mỹ nhân, cười một cái cho gia.
- Cười cái đầu heo của ca!
Tiểu Hoàng Kê làm tổ trong tóc Lý Thiên Mệnh, nhìn hai người cười giỡn mà mặt nó như đưa đám.
Bé gà thầm nguyền rủa:
- Khoe ân ái thì sớm ‘héo’!
Hai người chớp mắt đã đến Viêm Hoàng Tháp, Lý Thiên Mệnh định rèn luyện một thời gian cạnh Viêm Hoàng Thạch.
Mỗi giây mỗi phút Viêm Hoàng Tháp đều chật ních người, đa số đệ tử tu luyện trong gió bão linh khí của Viêm Hoàng Thạch, số ít đệ tử có tư cách bước lên tầng hai tu luyện.
Tầng cao nhất Viêm Hoàng Tháp là nơi dành cho đệ tử Thiên bảng tôn quý nhất được phép tu hành.