Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142 - Đến Lúc Đó Các Ngươi Cùng Nhau Lên

Chương 142 - Đến lúc đó các ngươi cùng nhau lên
Chương 142 - Đến lúc đó các ngươi cùng nhau lên

Lý Thiên Mệnh mới đi vào vừa lúc trông thấy hai người nói cười bước xuống thang lầu từ tầng hai Viêm Hoàng Tháp.

Hai thanh niên một người cao to vạm vỡ, một người vóc dáng thon dài phiêu dật. Mắt hai người sáng như sao, hơi thở dày nặng.

Đã lâu không gặp họ, Tinh Khuyết và Thần Hạo của Tinh Thần thương hội.

Hai người bước xuống vừa lúc thấy Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đi vào Viêm Hoàng Tháp.

Chạm mặt nhau, Lý Thiên Mệnh và hai người cùng híp mắt lại.

Tinh Khuyết cười khẩy hỏi:

- Lý Thiên Mệnh, lần trước cho ngươi địa chỉ, đã lĩnh quan tài miễn phí chưa?

Nói thật ra ánh mắt họ nhìn Lý Thiên Mệnh đã đổi khác.

Trò cười gây ra trong Truyền Thừa Điện không nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng mức độ phù hợp đỉnh cao ở Viêm Hoàng Tháp đã oanh động Diễm Đô từ hôm qua.

Khi nghe tin tức này, nghe đồn Tuyết Lam phu nhân đập hết gốm sứ quý giá trong phòng mình.

- Nhà các ngươi đông người, để dành cho mình dùng trước đi.

Lý Thiên Mệnh cho rằng mình đã trả thù việc Tuyết Lam giẫm lên và miệt thị hai mẫu tử rồi, hắn có kẻ thù khác, không rảnh dây dưa với Tinh Khuyết và Thần Hạo nữa. Sau khi nói xong hắn nắm tay Khương Phi Linh đi hướng Viêm Hoàng Thạch.

Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh nắm bàn tay mỹ nhân số một Chu Tước quốc, mặt Tinh Khuyết và Thần Hạo vặn vẹo, rõ ràng trong lòng rất khó chịu, hơn nữa không hiểu.

Vì sao Linh công chúa ở chung với kẻ mang tiếng xấu như vậy?

Thần Hạo móc mỉa nói:

- Linh công chúa có biết là mình đi chung với bại hoại như vậy sẽ ảnh hưởng thanh danh của công chúa không? Gần đây chúng ta thường nghe nhiều người bàn tán về công chúa.

Khương Phi Linh đã nghe nhiều rồi, nghe nhàm tai nên thô lỗ nói:

- Ta không để ý, mắc mớ gì tới ngươi!

Thần Hạo giật nảy mình.

Thật ra Linh Nhi đã nể tình lắm rồi.

Lý Thiên Mệnh lướt qua bọn họ, chuẩn bị bước vào vòng tu luyện.

Tinh Khuyết bỗng mở miệng nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi có biết lần trước gây mâu thuẫn với Vệ Lăng Huyên đã nói lỡ miệng, giờ người nguyên Thiên Phủ đều biết quan hệ của mẫu tử các ngươi và Vệ phủ không?

Lý Thiên Mệnh không biết, hắn nhìn quanh, phát hiện nhiều đệ tử Thiên Phủ quái dị nhìn mình.

Họ đã biết hắn là ngoại tôn của phủ chủ Thiên Phủ Vệ Thiên Thương?

Biết hắn và Vệ Lăng Huyên là quan hệ biểu huynh muội?

Thân phận của hắn đã tăng lên, không còn là vô danh tiểu tốt.

Vệ Thiên Thương cảnh cáo Lý Thiên Mệnh đừng tiết lộ thân phận, nhưng Mộ Dương cổ vũ hắn cao điệu, hơn nữa là Vệ Lăng Huyên buột miệng trước, hắn không thèm quan tâm.

Lý Thiên Mệnh nhìn gã:

- Thì sao?

Tinh Khuyết nói:

- Không sao cả, mọi người đều biết mẫu thân không cần mặt mũi của ngươi bỏ nhà đi hai mươi năm, lúc sắp chết mới trở về cầu cứu.

Thần Hạo tiếp tục châm biếm:

- Loại chuyện này đồn nhanh nhất, dù sao hai mẫu tử đều có tính giống nhau.

Khi bọn họ nói chuyện, đệ tử Thiên Phủ xung quanh không có phản ứng đặc biệt gì, chắc họ đều biết.

Tinh Khuyết nói thêm một câu:

- Theo ta được biết thì mẫu thân của ngươi đang bị cầm tù. Vứt bỏ gia tộc hai mươi năm còn muốn trở về cầu cứu, hơi nực cười.

Lý Thiên Mệnh nhìn chăm chú vào họ, gằn từng chữ:

- Tinh Khuyết, Thần Hạo! Thật ra ta và các ngươi không có thù hận gì, vốn không muốn tiếp tục có xích mích tệ hơn với các ngươi. Nhưng các ngươi đã quá đáng như vậy thì hãy chờ xem, ta sẽ xé nát miệng của các ngươi ra, cho các ngươi quỳ xuống xin lỗi ta!

Người trẻ tuổi đấu khí một chút thì thôi đi, cứ nhục nhã phụ mẫu của người khác đúng là cấp thấp.

Xì!

Hai người bật cười.

- Thôi đi, hai mươi tuổi, nhìn xem cảnh giới hiện giờ của ngươi là gì?

- Người gì thế này, tưởng có mức độ phù hợp đỉnh cao là có thể một bước lên trời sao? Không tiểu một bãi soi gương xem bộ dạng hiện giờ của mình là gì?

- Ngươi muốn khiêu chiến với ta thì luôn hoan nghênh, ta còn nhường ngươi một tay.

- Đừng tưởng rằng đánh đệ đệ của ta mà không trả giá đắt.

Hai người kẻ xướng người bè, biểu tình nhiều màu.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Không cần, đến lúc đó các ngươi cùng nhau lên.

Nói xong Lý Thiên Mệnh bước vào vòng tu luyện, đi tới gần Viêm Hoàng Thạch.

Tinh Khuyết, Thần Hạo ngạc nhiên, không biết hắn lấy đâu ra can đảm.

. . .

Bước vào vòng thứ năm là nơi người khác không thể vào, đây là chỗ tu luyện của riêng Lý Thiên Mệnh.

Hắn đưa lưng về phía đệ tử Thiên Phủ khác, ngồi xếp bằng.

Khương Phi Linh giúp ích rất nhiều cho việc tu hành của Lý Thiên Mệnh, giúp hắn thoải mái ở cạnh Viêm Hoàng Thạch, ổn định gió bão linh khí hung dũng cho hắn.

Khi nàng mức độ phù hợp đỉnh cao lên người hắn thì cuộc sống tu luyện tuyệt vời lại bắt đầu.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Linh Nhi, muội có thể ở lại người của ta bao lâu trong một lần?

Khương Phi Linh ngọt ngào trả lời:

- Vĩnh cửu, mãi mãi không thể thoát ra.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Khoa trương vậy sao? Ở trên người ai đều bị vậy?

- Không phải, tốt nhất là Thanh Nhi, đến Phụ Linh cấp sáu, mỗi ngày ta có sáu phần mười thời gian Phụ Linh trên người Thanh Nhi, chỉ có ca ca là tròn cấp.

- Vậy là Phụ Linh cấp hai tức là mỗi ngày chỉ có hai phần mười?

- Đúng rồi, thậm chí ngắn hơn.

Xem ra Linh Nhi tuy kỳ diệu nhưng chỉ có thể tạo phúc cho một mình hắn, nếu đây là ông trời sắp đặt thì quá sướng.

Cái gì gọi là trời tác hợp?

Nàng không có Thú Nguyên, không có năng lực tự bảo vệ nhưng giúp hắn trở nên mạnh hơn. Trừ Phụ Linh ra trường thời gian, mức độ phù hợp của nàng cũng mang tác dụng to lớn. Nàng còn bảy loại năng lực chưa gỡ phong ấn, vẫn còn giấu trong móng tay kỳ diệu kia.

- Nếu ca ca có thể tham gia Trầm Uyên Đấu Thú thì ta sẽ luôn giấu trên người ca ca, ta phải theo vào mới không lo lắng cho Thanh Nhi. Nhiều năm qua lần đầu tiên Thanh Nhi rời khỏi ta lâu như vậy, còn đi nơi nguy hiểm đến thế, khó đoán sống chết, ta rất lo cho nàng ấy.

Khương Phi Linh hơi buồn phiền, nàng và Khương Thanh Loan còn hơn tỷ muội ruột.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Muội muốn ta mang theo muội đi vào?

Khương Phi Linh buồn rầu nói:

- Đáng tiếc đây là điều không thể nào.

Dù sao đã xác định danh ngạch đều là nhân vật trong Thiên bảng.

Lý Thiên Mệnh cách Thiên bảng xa mười vạn tám ngàn dặm.

Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, hắn ở trong gió bão linh khí hung mãnh đến từ Viêm Hoàng Thạch, cùng Tiểu Hoàng Kê điên cuồng hấp thu chuyển hóa, lớn mạnh bản thân.

Lúc này nói cái gì đều không hiện thực bằng khắc khổ tu luyện.

Muốn chống chọi trong gió bão linh khí cuồng bạo cũng phải gồng sức rất nhiều, Lý Thiên Mệnh như đứng dưới thác nước, bị sức mạnh nước ngàn vạn cân gột rửa.

- Chuyển!

Luyện Ngục Chi Nguyên của hắn và Tiểu Hoàng Kê như cái hang không đáy, Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh vận chuyển khiến nó điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa, sau đó hội tụ thành Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng tựa dung nham tích trữ trong Luyện Ngục Chi Nguyên.

Thân thể của hắn và bé gà lại nóng cháy.

Tinh Khuyết, Thần Hạo tu luyện trong vòng thứ bốn cũng bị lửa nóng bỏng ảnh hưởng.

Lý Thiên Mệnh đưa lưng về phía hai người, động tĩnh tu luyện của hắn hơi lớn làm hai người cực kỳ bất mãn. Tuy họ vẫn khinh thường Lý Thiên Mệnh nhưng mức độ phù hợp đỉnh cao thật sự khiến người hâm mộ ghen ghét.

Thần Hạo nheo mắt nói:

- Thiên phú như vậy nằm trên người của hắn đúng là lãng phí, nếu thuộc về chúng ta thì Thánh Thiên Phủ nằm trong tầm tay rồi.

Tinh Khuyết tràn ngập hướng tới:

- Thì đó, chỉ có Thánh Thiên Phủ mới khiến chúng ta rời khỏi Chu Tước quốc đi thăm dò thế giới rộng lớn hơn, nhìn xem Viêm Hoàng đại lục bao la cỡ nào.

- Phụ thân nói đây là cơ hội quan trọng nhất cả đời chúng ta, ngày xưa lớp phụ thân cũng không có cơ hội này.

- Xông lên!

Không khí tu luyện trong Thiên Phủ là số một thiên hạ, tất cả đệ tử thiên tài bỏ ra cố gắng nhiều hơn người thường.

Nên bảo sao Thiên Phủ không hưng thịnh đỉnh cao?

Trong đám người này, Lý Thiên Mệnh cố gắng còn hơn người khác.

Bình Luận (0)
Comment