Mộ Dương ôm cái nhìn vô cùng bi quan về Trầm Uyên Đấu Thú, thậm chí cảm thấy trận chiến đấu này không phải mạnh yếu là có thể giải quyết được, nhưng y không nói nhiều trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Mộ Dương dặn dò:
- Lát nữa gặp mẫu thân của ngươi, hãy giải thích rằng Trầm Uyên Đấu Thú rất đơn giản, đừng miêu tả nhiều quá, hãy để nàng yên lòng ôm một hy vọng.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Vâng!
Tám ngày!
Tám ngày sau sẽ chính thức bước vào chiến trường!
Cuộc chiến thứ hạng ở chiến trường Viêm Hoàng không xem như chiến trường, đấu với biểu đệ biểu muội trên cây cầu đá này cũng không tính.
Lý Thiên Mệnh từng đi chiến trường Trầm Uyên, nơi đó mới là chiến trường sống chết thật sự. Lần trước đi thế giới kia Lý Thiên Mệnh được đến chiến hồn Thánh Thú, khoảnh khắc đó hắn đinh ninh mình là đứa con của trời, tiếc rằng đắc ý quá sẽ trả giá đắt.
- Phó phủ chủ.
- Gọi ta là Dương thúc đi, ngươi chưa thật sự đánh bại Vệ Quốc Hào, xem ra chúng ta không có duyên phận sư đồ trước khi ngươi rời khỏi chiến trường Trầm Uyên. Nếu ngươi thành công thì sau này sẽ là người của Thánh Thiên Phủ, càng không cần làm sư đồ. Ta sẵn sàng chỉ dẫn cho ngươi, chỉ sợ ngươi chết ở bên trong.
Mộ Dương luôn là người lạc quan, nhưng không hiểu sao lần này y rất bi quan.
Vì Thánh Thiên Phủ là thế lực mà y không cách nào kiểm soát, vượt ngoài tầm với thì mọi sống chết đều không thể xác định.
- Được rồi, Dương thúc, ta chỉ muốn hỏi là Dương thúc nghĩ sao về chiến trường Trầm Uyên?
Mộ Dương trầm ngâm nói:
- Chiến trường Trầm Uyên? Không khác nhiều với thứ ngươi biết, dù sao nơi đó bí ẩn. Chu Tước quốc có tổng cộng chín đường hầm đi chiến trường Trầm Uyên, Thiên Phủ chúng ta có một cái, bên học cung có một cái. Đường hầm này vô cùng tận, nhảy xuống dưới đầu tiên là rơi xuống sau đó bay lên, đến thế giới hoàn toàn đảo ngược với Viêm Hoàng đại lục.
- Thế giới kia có địa hình hoàn toàn giống với Viêm Hoàng đại lục, phỏng chừng cũng bao la như Viêm Hoàng đại lục. Ví dụ Chu Tước quốc có một ngọn núi cao vút đâm mây Chu Tước Sơn, ở vị trí tương tự bên chiến trường Trầm Uyên cũng có một ngọn Chu Tước Sơn. Trừ bị người phá hỏng ra địa hình hoàn toàn giống hệt.
- Nhưng chiến trường Trầm Uyên không có mặt trời, chỉ có một mặt trời ma màu đen. Mặt trời ma không có ánh sáng, nên chiến trường Trầm Uyên rất tối tăm. Trừ Linh Túy thiên địa ra thực vật bình thường không mọc nổi, tảng đá hạt cát đa số một màu xám và đen. Linh khí của chiến trường Trầm Uyên giống bên mình nhưng thô bạo hơn, không thích hợp cho phàm nhân sinh sống, chỉ có Ngự Thú Sư mới đi lại trong đó được.
- Nếu nói Viêm Hoàng đại lục là thiên hạ của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, vậy chiến trường Trầm Uyên là thiên hạ của mãnh thú. Ngươi cũng đã thấy mãnh thú bên đó rồi, đều là hung tàn dữ tợn, mạnh ăn thịt yếu, bên đó là thế giới hắc ám, mãnh thú đầy rẫy. Dù là khu vực Chu Tước quốc trong chiến trường Trầm Uyên cũng có thể tồn tại mãnh thú mạnh hơn ta, nếu ngươi đụng phải thì chết chắc.
- So sánh thì một số khu vực như Khương Lam Vực, Úy Lam Vực đã bị chúng ta càn quét nên xem như an toàn, rừng sâu núi thẳm khác thì không phải chỗ cho các ngươi đi. Đệ tử Viêm Hoàng học cung chúng ta thường tổ chức thành đoàn thể đi chiến trường Trầm Uyên tôi luyện, mục đích chủ yếu là lấy mãnh thú luyện hóa ra thú hồn, luyện thần thông thức tỉnh của chúng nó vào Linh Nguyên, hình thành thần thông Linh Nguyên của thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh biết điều này, lúc xưa hắn và Kim Vũ mới vào Linh Nguyên cảnh, đủ tư cách đi chiến trường Trầm Uyên, chủ yếu là giết chóc mãnh thú chọn thần thông Linh Nguyên cho Kim Vũ. Thuở ấy hắn gan to bằng trời, có một mình mà dám đi Úy Lam Vực, khi không được đến chiến hồn Thánh Thú nghịch thiên.
Lý Thiên Mệnh đã thử đi chiến trường Trầm Uyên, lần đầu tiên trông thấy mặt trời ma màu đen làm lòng hắn hoảng hốt.
Tính cả dòng sông lịch sử vô tận thì chiến trường Trầm Uyên là thây ngã khắp nơi.
Mãnh thú, thú bản mệnh, thậm chí là Ngự Thú Sư.
Đã có bao nhiêu chết trong đó?
Không ai biết, không ai rõ ràng.
- Nói trắng ra chiến trường Trầm Uyên là thế giới đảo ngược của Viêm Hoàng đại lục, nó là mặt trái, mặt tối tăm, mặt giết chóc của Viêm Hoàng đại lục. Ta phỏng chừng nguyên Viêm Hoàng đại lục có vô số đường hầm đến chiến trường Trầm Uyên. Đương nhiên, ngươi lấy được chiến hồn Thánh Thú trong Úy Lam Vực nói lên chiến trường Trầm Uyên có rất nhiều bí mật. Thế giới kia không có quy tắc và pháp tắc, đầy rẫy giết chóc. Nhưng cũng có nhiều báu vật như Thần Nguyên, linh khoáng, Linh Túy và linh tai. Dù sao báu vật trong Viêm Hoàng đại lục dễ bị đào móc ra.
Mộ Dương không biết rằng y càng miêu tả chiến trường Trầm Uyên đáng sợ thì Lý Thiên Mệnh càng khao khát về nó hơn.
Mộ Dương nói:
- Được rồi, đi gặp nương của ngươi đi. Nhớ kỹ, đừng khiến nàng lo lắng.
- Vâng thưa Dương thúc.
- Có thắc mắc gì thì đến Mộ phủ tìm ta, mấy ngày nay ta tìm xem có thứ gì giữ mạng để tặng cho ngươi không.
- Đa tạ Dương thúc.
Mộ Dương nói:
- Không cần, nếu ngươi sống sót đã là cảm tạ lớn nhất với ta.
Lý Thiên Mệnh không phải nhi tử của Mộ Dương, nhưng bây giờ hắn cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Thật hy vọng ta là nhi tử của Dương thúc, Lý Viêm Phong so với thúc chỉ như đống phân.
Lẽ ra Mộ Dương không nên thích hắn, chăm sóc cho hắn, nhưng y vô cùng tốt với hắn. Trong Thiên Phủ, y là người duy nhất vô điều kiện chống lưng cho hắn.
Lý Thiên Mệnh vô cùng cảm kích Mộ Dương.
Mộ Dương cười cười vỗ vai Lý Thiên Mệnh:
- Đừng nói như vậy, ta sẽ nở mũi.
Trong lòng Mộ Dương có muôn vàn lời muốn nói nhưng kiềm nén lại.
- Đi thôi.
Khương Phi Linh và Tiểu Hoàng Kê luôn chờ Lý Thiên Mệnh.
Lần này gặp mẫu thân có lẽ sẽ là tạm biệt, may mắn mang theo Linh Nhi.
Khi bước chân vào Vệ phủ, Lý Thiên Mệnh vứt bỏ mọi việc liên quan chiến trường Trầm Uyên, trên mặt hắn treo nụ cười, trong lòng hắn chỉ có Khương Phi Linh tay trong tay với hắn, chỉ có Vệ Tịnh.
Người Vệ gia thấy Lý Thiên Mệnh đi vào.
Lý Thiên Mệnh vốn định trở về nhưng bị Vệ Lăng Huyên chặn đường, gây ra nhiều sự cố. Hắn nắm tay Linh công chúa đi trong Vệ phủ, khắp nơi đều là lạnh lùng châm biếm.
Vệ Tử Côn đứng trên nhà lầu phía xa, ánh mắt hờ hững nói:
- Tốt nhất là chết trong chiến trường Trầm Uyên luôn.
Vệ Thiên Hùng hỏi:
- Đệ ghét hắn vậy sao?
Vệ Tử Côn gắt lại:
- Ca không ghét hắn sao? Không nói đến năm xưa Vệ Tịnh mang đến sỉ nhục cho phụ thân, Lý Thiên Mệnh này nhìn là biết thứ ngỗ nghịch. Thêm nữa từ sự kiện ba năm trước là biết bên trong hắn cũng xấu xa không kém.
Vệ Thiên Hùng nói:
- Ba năm trước? Sự kiện đó e rằng không đơn giản.
- Ý của đại ca là . . .?
- Không quan trọng, chờ xem, phụ thân cho hắn hy vọng đã nói lên phụ thân hơi buông lỏng.
- Ca nói là phụ thân còn muốn cứu Vệ Tịnh?
Vệ Thiên Hùng thản nhiên nói:
- Làm phụ thân đương nhiên trong lòng hơi muốn cứu, sao có thể hoàn toàn tuyệt tình? Nhưng hôm nay là kết quả tốt nhất, nếu Lý Thiên Mệnh không ép buộc mà nài nỉ dây dưa thì phụ thân sẽ đồng ý thật. Hắn chọn đối kháng với phụ thân, buộc phụ thân giao dịch với hắn như vậy là hành vi ngu xuẩn, phụ thân có thể thoải mái mặc kệ Vệ Tịnh rồi.
- Lỡ như Lý Thiên Mệnh thành công thì sao?
Vệ Thiên Hùng liếc qua:
- Ngươi cảm thấy có thể không?
- Không thể nào! Có lẽ ba quốc gia không ai làm được.
Vệ Thiên Hùng cười khẩy nói:
- Nói đúng rồi, bên chúng ta trừ Lâm Tiêu Đình có chiến hồn Thánh Thú ra, nhìn thoáng qua không thấy đệ tử khác phù hợp yêu cầu của Thánh Thiên Phủ. Nên chúng ta đều cho rằng Trầm Uyên Đấu Thú lần này có vấn đề, Lý Thiên Mệnh nằm mơ giữa ban ngày, có chút tạo hóa đã đắc ý tự phụ, không thèm để chúng ta vào mắt, ngươi trông chờ loại người này có thể đi bao xa?