Vệ Tử Côn không kiềm được mắng:
- Ta thấy đầu óc Mộ Dương không bình thường, không hiểu Vệ Tịnh đã như vậy rồi còn có điểm nào khiến hắn lưu luyến?
Ánh mắt Vệ Thiên Hùng lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, nói sao thì hắn cũng là phủ chủ tương lai.
Vệ Tử Côn lạnh lùng cười:
- Ha ha ha!
Trong tiếng cười nhạt có mấy phần trào phúng? Vài phần tự giễu mình vô năng thì chỉ có Vệ Tử Côn mới biết.
. . .
- Nương, nhìn xem nhi mang ai đến?
Lý Thiên Mệnh bước vào Vũ Lâm Các, đập vào mắt là Vệ Tịnh thoải mái phơi nắng trong sân.
Khương Phi Linh hơi căng thẳng nép sau người Lý Thiên Mệnh chào hỏi:
- Tịnh di khỏe.
Nửa ngày không nghe đáp lại, đến gần xem, thì ra nàng đang ngủ.
Lý Thiên Mệnh vỗ nhẹ vai nàng:
- Dậy nào, tiền bị trộm!
- Cái gì?
Vệ Tịnh choàng tỉnh, thấy Lý Thiên Mệnh thì nàng sầm mặt, đang định mắng người. Nhưng nàng chợt thấy Khương Phi Linh, nét mặt thay đổi một trăm tám mươi độ cười tươi rói.
- Thì ra là Linh công chúa đến chơi.
Vệ Tịnh đã thấy Khương Phi Linh lúc cuộc chiến thứ hạng.
Khương Phi Linh mỉm cười chào:
- Tịnh di khỏe, gọi ta là Linh Nhi được rồi.
Vệ Tịnh cười gật đầu, lén giơ ngón cái hướng Lý Thiên Mệnh.
Vệ Tịnh sai khiến:
- Nấu cơm đi.
- Gì?
Nàng bảo:
- Kêu ngươi đi nấu cơm, cô nương người ta đến chơi không lẽ để nàng đói bụng?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Được rồi, cho hai người nếm món ngon hệ hắc ám của ta.
Lý Thiên Mệnh biết Vệ Tịnh chờ hắn đi khuất để tâm sự riêng với Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh ở trong nhà bếp nghe tiếng cười vui của hai người, ở chung rất hòa hợp, hắn cũng yên lòng.
- Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tốt quá rồi.
Rất nhanh nấu xong bữa tối, Lý Thiên Mệnh từ nhỏ đã độc lập, nấu ăn dễ như chơi.
- Đây là gà xào ớt xanh. Món này là canh gà hầm, bổ da mặt, hai người nếm thử. Còn đây là móng gà ngâm ớt, Linh Nhi nếm xem có cay quá không? Còn món này là mề gà chiên, trình độ cao đúng không?
Lý Thiên Mệnh cực kỳ vừa lòng với tay nghề của mình.
Vệ Tịnh trách cứ:
- Không có rau dưa à? Toàn là thịt thì sao cô nương người ta ăn nổi?
- Có chứ, sao thiếu được, sắp bưng lên đây.
Chốc lát sau Lý Thiên Mệnh bưng món mới ra, lớn tiếng giới thiệu:
- Canh rau gà con đây, tươi mới ngon miệng, nếm thử.
Lý Thiên Mệnh bỗng hét lớn vào tai bé gà:
- Huỳnh Hỏa, làm gì đây?
Tiểu Hoàng Kê nhảy cẫng lên.
Lý Thiên Mệnh cười trêu:
- Đừng nói là ngươi sợ nhé? Yên tâm, hôm nay thiếu nấm nên sẽ không nấu ngươi.
- Lão tử mà sợ gì? Lão tử là phượng hoàng! Ăn, tất cả ăn cho lão tử!
- Ha ha ha!
Thoáng chốc tràn ngập tiếng cười đùa, tựa như gia đình bình thường nhất, hạnh phúc mỹ mãn.
Lý Thiên Mệnh nghĩ nếu đây là vĩnh hằng thì tuyệt biết bao. Hắn thấy hôm nay Vệ Tịnh rất vui vẻ, có lẽ lâu rồi mẫu thân không thoải mái như vậy.
Ban đêm, Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng nói:
- Nương, nhi sẽ ra ngoài hơn một tháng. Trong thời gian nhi không ở Dương thúc sẽ chăm sóc cho người, nương cũng nhớ kỹ chăm sóc cho bản thân.
Vệ Tịnh hỏi:
- Có nguy hiểm không?
Lý Thiên Mệnh bâng quơ đáp:
- Không nguy hiểm, dễ như trở bàn tay.
Vệ Tịnh mỉm cười hỏi:
- Linh Nhi cô nương sẽ đi cùng chứ?
Khương Phi Linh ấp úng:
- Ta . . .
Lý Thiên Mệnh trả lời thay:
- Nàng không đi.
Khương Phi Linh cúi đầu không nói chuyện.
Vệ Tịnh dặn dò:
- Tùy ngươi, nhớ trở về là được. Và không cho phép hái hoa ngắt cỏ, không được phụ lòng Linh Nhi cô nương.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nương nghĩ nhi ngốc à? Có Linh Nhi rồi thì mấy nữ nhân khác chỉ là cỏ rác đối với nhi.
Trời đã tối, nên đưa Linh Nhi về.
Nên khi màn đêm buông xuống, Lý Thiên Mệnh chào tạm biệt mẫu thân.
Khi ra cửa, Lý Thiên Mệnh ngoái đầu nhìn Vệ Tịnh một cái, thấy mẫu thân đứng trong góc hoảng hốt nhìn mình.
Lý Thiên Mệnh đau lòng hỏi:
- Nương, sao vậy . . .?
Nàng chỉ nói:
- Sống sót trở về.
- Vâng.
Lý Thiên Mệnh biết mình giả vờ thoải mái nói ra sẽ đi vắng một lúc lâu đã bị Vệ Tịnh nhìn thấu, làm mẫu thân đương nhiên biết ngay khi hắn càng nói nhẹ nhàng thì càng làm việc nguy hiểm.
Rốt cuộc vẫn để mẫu thân lo lắng.
Bảo đảm bằng miệng cỡ nào đều vô ích, Lý Thiên Mệnh đành mỉm cười nói:
- Mỹ nữ, hẹn gặp lại.
Vệ Tịnh vẫy tay:
- Hẹn gặp lại.
Lý Thiên Mệnh cần rất nhiều can đảm mới dứt khoát xoay người đi.
Vì hắn không biết sau cái xoay người này thì cuộc đời hắn còn cơ hội gặp mẫu thân nữa không.
Giao mọi thứ cho số phận quyết định.
Bước đi không bao xa Khương Phi Linh bỗng dừng bước:
- Ca ca.
Khương Phi Linh đứng dưới đèn lồng đỏ của Vệ phủ, da trắng nõn phát sáng mê người. Mắt nàng như bao trùm hơi nước, tội nghiệp động lòng người.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao vậy?
Khương Phi Linh kiên định nói:
- Ta muốn cùng ca ca đi chiến trường Trầm Uyên.
Lý Thiên Mệnh gãi đầu, cười nói:
- Không cần, ta sẽ tự bảo vệ mình, bên kia quá nguy hiểm cho muội.
Khương Phi Linh ngoắc hắn lại gần:
- Không đúng!
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mắt nàng.
Khương Phi Linh nhẹ nhàng nắm bàn tay Lý Thiên Mệnh kéo tới trước mắt mình, hai bàn tay siết chặt, ngón tay đan vào nhau.
Mười móng tay của Khương Phi Linh tựa như ảo mộng chuyển động lực lượng mà chúng sinh không thể hiểu thấu.
- Thứ nhất là ta không yên lòng Thanh Nhi, một mình nàng ấy rất nguy hiểm, ta vốn định tìm mọi cách đi giúp Thanh Nhi. Thật ra lá gan của Thanh Nhi rất nhỏ, ta lớn như vậy chưa từng rời xa nàng ấy quá lâu. Nếu ta không thể đi thì trong khoảng thời gian đó sẽ bị giày vò trong lo lắng.
Ngón tay Khương Phi Linh siết chặt, ngữ điệu đặc biệt nghiêm túc.
- Còn thứ hai?
- Thứ hai là ta đã quyết định.
Khương Phi Linh ngước đầu lên, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Lý Thiên Mệnh, khẽ nói:
- Đời này ta muốn cùng ca ca cùng sống cùng chết.
Lý Thiên Mệnh như nghe tiếng nổ, có sét đánh trong đầu hắn, làm máu thịt toàn thân run rẩy.
Hắn không ngờ đời này có một thiếu nữ chủ động nói ra câu này nhanh còn hơn hắn.
Cùng sống cùng chết.
Chỉ riêng bốn chữ này đã đủ, cần chi lời thề khác?
Không có lời gì khiến một nam nhân cảm giác rùng mình như vậy, không phải vì sợ hãi mà do cảm động ập đến quá mãnh liệt, làm hắn không kịp trở tay.
Lý Thiên Mệnh biết nên là hắn nói ra câu này chứ không phải nàng.
- Ca ca, ta có thể đi chiến trường Trầm Uyên không?
Đôi mắt to tròn tràn ngập khát vọng nhìn Lý Thiên Mệnh, ngón tay siết chặt tay hắn như sợ lơi lỏng sẽ bị hắn rút tay về.
- Được.
Lý Thiên Mệnh muốn nói rất nhiều điều, nhưng hắn phát hiện lời nói kẹt trong cổ họng không thốt ra một chữ nào.
Muôn vàn lời nói tụ thành một chữ:
Được.
Một chữ rất đơn giản nhưng tập hợp tất cả tình cảm trong lòng Lý Thiên Mệnh giờ phút này.
Hắn có thể thề thốt đủ thứ bảo vệ nàng, nhưng hắn không nói nên lời.
Thiếu nữ quý giá nhất vĩnh viễn khiến người không nỡ thề thốt.
Hắn chỉ muốn ôm nàng một cái.
Hắn rút nhẹ ngón tay ra, nhưng không bước đi.
Dưới đèn lồng sáng tỏ, hắn nhẹ nhàng ôm nàng, không đường đột, không quá mức, nhưng có thể cảm nhận độ ấm của nàng.
Lý Thiên Mệnh thì thầm bên tai nàng:
- Về sau, chúng ta là vĩnh viễn, được không?
- Được.
Nàng cắn vạt áo trước ngực Lý Thiên Mệnh, gò má hây hồng.
Giây phút thẹn thùng đó nàng đẹp hút hồn người.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không nhìn cô nương khác lâu hơn, vì trên thế giới này không có ai đẹp hơn Khương Phi Linh khoảnh khắc này.
Nếu thời gian dừng lại ở phút này thì tốt biết mấy.