Nhưng Lý Thiên Mệnh đã tính sai, vì bên cạnh hắn còn có vật sống khác.
Đó là Huỳnh Hỏa.
Bữa tối hôm nay Lý Thiên Mệnh nấu nguyên bàn gà ghẹo Huỳnh Hỏa, chọc bé gà tức giận vô cùng.
Nên trong không khí tuyệt vời này, gà con nhào về phía Lý Thiên Mệnh.
- Ca ca, ta cũng muốn cùng sống cùng chết với ca ca! Ta muốn cùng ca ca bên nhau! Ta cũng muốn ôm hôn một cái!
Lý Thiên Mệnh bóp mỏ nó:
- Hôn một ngàn tám trăm bảy mươi ba bà cố nội nhà ngươi!!!
Quyết định rồi, bữa khuya hôm nay là sườn gà nướng than!
Có một việc Lý Thiên Mệnh không ngờ đến.
Đó là cuộc chiến của hắn với Vệ Quốc Hào trên cây cầu đá hôm đó, hơn nữa hắn lấy được danh ngạch Trầm Uyên Đấu Thú đã đồn khắp Diễm Đô.
Ngày Trầm Uyên Đấu Thú càng đến gần, việc long trọng vốn không được mọi người biết cũng lan truyền ra.
Danh môn vọng tộc ở Diễm Đô biết Viêm Hoàng đại lục to lớn cỡ nào, cũng biết Thánh Thiên Phủ cao thượng đến đâu.
Nói ngắn gọn thì Thánh Thiên Phủ là tổng bộ trung tâm của vô số Thiên Phủ trên đại lục. Thánh Thiên Phủ xây dựng Thiên Phủ ở các nơi, rồi sáng lập Viêm Hoàng học cung, lấy đó thiết lập võ đạo, tạo phúc chúng sinh, công đức vô lượng.
Đa số người không rời khỏi Chu Tước quốc nhưng có nghe hầu như mỗi quốc gia trên đại lục đều có Viêm Hoàng học cung.
Viêm Hoàng học cung của Chu Tước quốc chỉ là một học cung bình thường dưới quyền Thánh Thiên Phủ.
Mọi người càng kính sợ Thánh Thiên Phủ thì càng hiểu rằng Trầm Uyên Đấu Thú lần này nóng bỏng cỡ nào.
Vùng đất bán đảo này cách trung tâm Viêm Hoàng đại lục quá xa, Thánh Thiên Phủ hầu như chưa từng đặt chân nơi này.
Mấy ngàn năm qua Thánh Thiên Phủ chưa từng tổ chức sự kiện long trọng này, mang đến cơ hội cho người trẻ tuổi ba nước trên bán đảo này.
Còn về tin Lâm Tiêu Đình trước kia được cơ hội tiến tu Thánh Thiên Phủ thì cũng lan rộng ra.
Trong phút chốc muôn người hâm mộ.
Thậm chí nước lên thì thuyền lên, địa vị của Lôi Tôn Phủ dường như cao hơn nhiều danh môn vọng tộc, vượt qua Thiên Cơ Cung.
Lâm Tiêu Đình hiện giờ đã là thần thoại của Chu Tước quốc, mỗi khi nhắc đến gã là nhiều người khen.
- Nếu Lâm Tiêu Đình đứng vững gót chân trong Thánh Thiên Phủ thì địa vị của Chu Tước quốc chúng ta sẽ tăng cao nhiều.
- Nếu sáu vị kia trong Thiên Phủ được thêm một danh ngạch thì Chu Tước quốc ta sẽ áp chế hai nước khác, thống nhất bán đảo rồi.
Nhiều ngôn luận khiến người sôi trào máu nóng, sinh lòng ngưỡng mộ.
Nói đến sáu vị tham chiến của Thiên Phủ, xem danh sách lộ ra ngoài thì Lý Thiên Mệnh là ứng cử viên kỳ lạ nhất.
Lúc lấy được danh sách, nhiều người còn tưởng là đồ giả, nhưng sau này có người chuyên nghiệp chứng thực, chi tiết trận chiến ở cầu đá cũng truyền bá ra.
Trong phút chốc, dù nhà giàu đến dân đen Diễm Đô không chịu thừa nhận cũng phải công nhận.
Tên hề Lý Thiên Mệnh ba năm trước sau khi vào Thiên Phủ được đến tạo hóa Viêm Hoàng Thạch đã tiến bộ vùn vụt, trong thời gian ngắn ngủi kỳ tích trở thành thiên tài cao cấp nhất Thiên Phủ.
Kỳ ngộ này khiến người bội phục, khiến người bất đắc dĩ.
Với người này thì mỗi người khen chê khác nhau, nghi vấn về nhân phẩm, nhưng không nhiều người bàn cãi về thiên phú và thực lực của hắn.
Cùng lắm chê rằng: Thú bản mệnh của hắn không phải Vương Thú thất giai, không bằng người tham chiến Trầm Uyên Đấu Thú khác.
Nhưng đây là quyết định của phủ chủ Thiên Phủ, không thể sửa đổi.
Cho nên mấy ngày này, nhân vật nổi bật nhất Diễm Đô là Lâm Tiêu Đình và Lý Thiên Mệnh.
Cố tình giữa hai người có sâu xa, chuyện ba năm trước bị nhắc lại.
Thiên chi kiêu tử và người khiêu chiến mang tiếng xấu rồi sẽ có lúc đụng độ, mọi người tỏ vẻ rất mong đợi.
Nhưng tóm lại Lâm Tiêu Đình là tượng trưng của Diễm Đô, tượng trưng cho chính nghĩa.
Trong cuộc tranh phong này e rằng không ai ủng hộ Lý Thiên Mệnh.
. . .
Khu tây Diễm Đô, Tinh Phủ và Thần Cung có thể nói là nhà giàu hoa quý nhất, tường vàng dát ngọc, cao quý trang nhã.
Trong Thần Cung, dù là tỳ nữ bình thường đi đường cũng là thiên tư quốc sắc được chọn lựa từ các nơi.
Trong Tuyết Thần Các.
Tuyết Lam phu nhân, Nguyên Ngu phu nhân ngồi cạnh bàn dài.
Ngồi đối diện hai người là Thần Hạo và Tinh Khuyết.
Còn một thiếu niên tuổi nhỏ hơn sắc mặt âm trầm ngồi trong góc, trông hơi ủ rũ.
Người này là Thần Diệu đã bị Lý Thiên Mệnh đánh bại trong cuộc chiến thứ hạng, giờ gã chỉ là đệ tử Vạn Thú Điện bình thường.
Năm người đều đen mặt.
Đặc biệt là Tuyết Lam phu nhân, không hiểu sao bề ngoài còn trẻ tuổi xinh đẹp mà mặt vặn vẹo đáng sợ.
Tuyết Lam phu nhân rít qua kẽ răng:
- Cho nên Lý Thiên Mệnh đã vươn lên, ngay cả phủ chủ Thiên Phủ cũng không thể bỏ qua hắn?
- Gần đúng, tóm lại phó phủ chủ Mộ Dương giúp đỡ cho hai mẫu tử đó rất nhiều.
Tuyết Lam đấm mạnh mặt bàn:
- Mộ Dương này là nhân vật cao quý như vậy mà sao tầm mắt hẹp hòi đến thế! Hai mươi năm trước bị Vệ Tịnh từ chối mà đến bây giờ hắn vẫn khăng khăng một mực, loại nam nhân này phải chăng bị điên!?
Bàn dài rung rung.
Thần Hạo cúi đầu nói:
- Nương thân bớt giận.
Nguyên Ngu phu nhân làm biểu tình buồn nôn:
- Điều này nói lên tuy Vệ Tịnh già khú đế nhưng tài khêu gợi nam nhân vẫn rất giỏi.
Tuyết Lam mỉa mai:
- Chó thì không sửa được tật ăn phân thôi.
Mặt Thần Diệu tràn đầy khó chịu nói:
- Hai vị ca ca, ta không rõ, Lý Thiên Mệnh lấy đâu ra tạo hóa? Thú bản mệnh của hắn là từ ký kết khế ước Huyết Thần, trước đây hắn chỉ ngang ngửa với ta, mới chưa đầy một tháng sao có thể cùng hai ca ca đi chiến trường Trầm Uyên?
Ức chế!
Còn nhớ trước khi cuộc chiến thứ hạng thì gã thoải mái trêu đùa Lý Thiên Mệnh, chớp mắt đổi thành hắn có thể nghiền áp gã.
Thần Diệu đâm ra nghi ngờ mình có thật là thiên tài Diễm Đô không?
Gã bị đả kích nặng, đánh mất niềm tin tu luyện.
Thần Hạo cúi đầu nói:
- Nghe bảo là Viêm Hoàng Thạch cho hắn tạo hóa, khiến hắn có mức độ phù hợp đỉnh cao.
Tinh Khuyết sắc mặt âm trầm nói:
- Xem như gặp vận may từ trên trời rơi xuống.
Thần Hạo nghiến răng nói:
- Nhưng hắn đi chiến trường Trầm Uyên là tự tìm chết, vì hắn ỷ vào Linh công chúa mới đánh bại Vệ Quốc Hào được. Thực lực thật sự của hắn mạnh hơn Vệ Lăng Huyên một chút, nếu đụng phải chúng ta thì phế bỏ hắn dễ như trở bàn tay.
Thần Hạo nói xong nhớ đến trong Viêm Hoàng Tháp, Thần Thánh vì bắt họ ở chung hòa bình đã tát gã bạt tai.
Gã sẽ không quên bạt tai đó, càng không quên phụ thân từng nói nếu cuối cùng gã thắng thì sẽ xin lỗi gã.
Tuyết Lam phu nhân bỗng kích động nói:
- Vậy thì phế bỏ hắn triệt để đi, tuyệt đối không cho hắn thành công! Nếu Vệ Tịnh sống thì ta sẽ tức chết!
Nguyên Ngu phu nhân an ủi:
- Muội muội, đừng như vậy, coi chừng tổn thương thân thể, không cần tức giận vì loại người này.
Thần Hạo chắc chắn nói:
- Nương yên tâm, dù hắn may mắn không đụng phải chúng ta thì chúng ta tuyệt đối không tha cho hắn.
Tinh Khuyết cũng an ủi:
- Hơn nữa nghĩa mẫu hoàn toàn không cần lo lắng, đâu dễ được Thánh Thiên Phủ thừa nhận, nếu Lý Thiên Mệnh thành công thì nhi xin hái đầu xuống cho nghĩa mẫu.
Tuyết Lam nghe vậy mới thả lỏng hơn.
Tinh Khuyết và Thần Diệu liếc nhau, hai huynh đệ không rõ vì sao Tuyết Lam nhằm vào Vệ Tịnh như thế. Mà không sao, bọn họ cũng không muốn tha cho Lý Thiên Mệnh, đặc biệt sau khi bị ăn tát trong Viêm Hoàng Tháp.
Tiểu nhi tử Thần Diệu ngồi một bên nghi hoặc hỏi:
- Nương, bà ta rốt cuộc có thù hận sâu gì với nương?
Tuyết Lam lườm gã:
- Lắm miệng làm gì?
Tuyết Lam sẽ không nói là vì mình ghen tị, đôi khi ghen tị khiến người biến thành ma quỷ.
Tuyết Lam chốt lại:
- Phế thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đi, cho hai mẫu tử lại lăn về Ly Hỏa thành!