Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158 - Cường Giả Diễm Đô Lý Viêm Phong (Tt)

Chương 158 - Cường giả Diễm Đô Lý Viêm Phong (tt)
Chương 158 - Cường giả Diễm Đô Lý Viêm Phong (tt)

Vì Trầm Uyên Đấu Thú nên đường cái ngoài cửa cổng Viêm Hoàng học cung ồn ào ầm ĩ, dân chúng đi ngang qua không kiềm được liếc vào trong, hơi khát khao.

Lầu ba một khách điếm bên kia đường đối diện cửa cổng học cung, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu đỏ đen ngồi cạnh cửa sổ.

Nam nhân trung niên vừa uống rượu vừa nhìn người ra vào cổng Viêm Hoàng học cung, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt hơi sắc bén, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Một giọng nói dịu dàng đa tình cất lên:

- Phong ca.

Khách trong khách điếm nhìn sang, chỉ thấy một vưu vật quyến rũ khêu gợi bước lên cầu thang.

Dáng người nóng bỏng động lòng người, nhan sắc quyến rũ khiến người mơ màng.

Một thiếu niên mười lăm, sáu tuổi đi theo sau nữ nhân, dường như thiếu niên có tâm sự, cúi đầu đi cùng.

Lý Viêm Phong ngoắc tay:

- Qua đây ngồi.

Liễu Khanh nhoẻn miệng cười kéo Liễu Thiên Dương theo phía sau, thân thể mềm mại khom người ngồi xuống đối diện Lý Viêm Phong. Khi nàng ưu nhã ngồi xuống thì đường cong thân thể càng gợi cảm hơn.

Liễu Khanh hỏi:

- Phong ca, Tiêu Tiêu đi vào bao lâu rồi?

Lý Viêm Phong được sắp xếp bảo vệ Lâm Tiêu Tiêu, nhưng Viêm Hoàng học cung hầu như an toàn, nên khi nàng tu luyện trong học cung thì gã chờ trước cửa.

Nhiệm vụ này không khó, nhưng ảnh hưởng cuộc sống hôn nhân, nên Lý Viêm Phong thuê phòng trong khách điếm này. Lúc ‘làm việc’ còn phải mở cửa sổ, luôn chú ý Lâm Tiêu Tiêu, phòng ngừa nàng một mình ra ngoài.

Lý Viêm Phong trả lời:

- Cũng mấy ngày rồi, ta phỏng chừng trước khi Mộc Tình Tình vào chiến trường Trầm Uyên thì nàng ta sẽ không đi ra.

Gò má Liễu Khanh ửng hồng nói:

- À, vậy tối nay ta đến tìm Phong ca.

Lý Viêm Phong nói:

- Dọn hẳn qua đây ở luôn đi, đang chán chết.

Liễu Thiên Dương ngẩng đầu lên nói:

- Tỷ tỷ còn phải chỉ dạy cho ta tu luyện . . .

Liễu Khanh nghiêm túc nói:

- Tự mình đi học cung mà học, ta đã không có gì dạy cho đệ nữa.

Liễu Thiên Dương cúi đầu nói:

- Được rồi.

Lý Viêm Phong nhìn Liễu Thiên Dương, chợt nhớ đến một người.

- Phong ca đã nghe nói chuyện về hắn rồi chứ?

Nói đến người kia làm giọng Liễu Khanh hơi run, tinh thần hơi hoảng hốt.

Lý Viêm Phong cười khổ nói:

- Nghe rồi, một bước lên trời, như viết chuyện cổ tích.

Ánh mắt Lý Viêm Phong tràn đầy phức tạp, tuy gã không thấy tận mắt nhưng nghe nói thanh danh của Lý Thiên Mệnh càng lúc càng vang dội. Bỏ qua hắn lâu như vậy, giờ hắn bay vọt lên trời ngay dưới mí mắt của gã, cảm giác mặt sưng phù.

Giọng Liễu Khanh nhỏ như muỗi kêu:

- Vậy Phong ca có hối hận buông bỏ nhi tử này đi tới Lôi Tôn Phủ . . .?

Lý Viêm Phong chân thành nói:

- Nàng nghĩ gì vậy, ta và hắn vốn không có quan hệ gì, giờ nàng mới là người quan trọng nhất của ta.

Liễu Khanh hỏi:

- Vậy Phong ca có sợ tương lai hắn sẽ đối phó với Phong ca không?

Lý Viêm Phong bật cười.

- Ý của Phong ca là sao?

Lý Viêm Phong nheo mắt nói:

- Ta không ngờ Mộ Dương sẽ giúp hắn, cũng không ngờ hắn được tạo hóa từ Viêm Hoàng Thạch. Nhưng ta cũng hiểu phủ chủ Thiên Phủ.

- Thế là sao?

Lý Viêm Phong nói:

- Lão già kia như cục đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thối. Nếu Lý Thiên Mệnh được ăn cả ngã về không, theo ta hiểu biết Trầm Uyên Đấu Thú lần này rất có thể hắn sẽ chết thảm thương.

- Nếu hắn chết thì Phong ca có buồn không?

Lý Viêm Phong nhìn ngoài cửa sổ, mặt lạnh lùng nói:

- Sẽ không.

Liễu Khanh tò mò hỏi:

- Phong ca đã lấy được công pháp Thiên Ý, còn bao lâu mới đột phá?

Lý Viêm Phong cười cười:

- Nàng không nhìn ra sao?

Mặt Liễu Khanh lộ nét vui mừng:

- Nhìn ra cái gì?

Lý Viêm Phong nói:

- Tối hôm qua đã đột phá.

Liễu Khanh kích động nói:

- Tốt quá, Phong ca xếp vào hàng ngũ cường giả Diễm Đô, một bước lên trời rồi!

Lý Viêm Phong vươn tay vỗ vai thon:

- Điệu thấp.

Liễu Khanh cúi đầu, mặt ửng đỏ:

- Đêm nay ta sẽ hầu hạ Phong ca tận tình.

Liễu Thiên Dương đứng bật dậy:

- Tỷ, ta đi trước!

Gã không quay đầu lại chạy ngay xuống lầu.

Sắc mặt Lý Viêm Phong nghiêm túc nói:

- Hắn đã lớn, cho hắn khoảng cách đi.

Liễu Khanh nghiêm túc gật đầu nói:

- Vâng, ta sẽ dạy lại hắn.

. . .

Tám ngày qua trong chớp mắt.

Vì sự kiện Trầm Uyên Đấu Thú khiến Diễm Đô hùng dũng sóng ngầm.

Ba quốc gia Chúc Long quốc, Chu Tước quốc, Thương Hải quốc cũng ngầm dậy sóng.

Nhưng bên trong Thiên Phủ thì rất yên lặng.

Trừ các đệ tử nghị luận, người tham chiến đấu thú đều đang khổ tu đợt cuối.

Tuyết Dao Các trong Thiên Phủ là phủ đệ của thiên sư Liễu Tuyết Dao, đệ tử đều tu luyện trong Tuyết Dao Các.

Bên trong có một đình viện tên Tiêu Tình Trai.

Trong Tiêu Tình Trai có một hồ lớn, đang giữa hè, mặt hồ nở đầy hoa súng, đẹp không sao tả xiết.

Có một mái chòi ưu nhã ở giữa hồ, một cây cầm cổ đặt trên bàn tròn giữa chòi. Cổ cầm ưu nhã cho thấy chủ nhân có phẩm vị và tình thú cao nhã.

Nhưng người ngồi trong đình không phải chủ nhân của Tiêu Tình Trai mà là Lâm Tiêu Tiêu.

Nàng ngồi xiêu vẹo, chống cằm thẫn thờ nhìn hoa súng và lá xanh.

Két!

Có cửa phòng mở ra, một nữ nhân mặc váy trắng chậm rãi bước tới.

Mộc Tình Tình nhẹ giọng nói:

- Tiêu Tiêu, đã để muội đợi lâu, xin lỗi.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Tình Tình tỷ tiến lên đợt cuối, ta không dám quấy rầy tỷ.

Mộc Tình Tình không lộ vẻ gì là căng thẳng, ung dung mỉm cười nói:

- Không sao, đến đây đủ rồi, khoảng nửa canh giờ là tới lúc tập hợp trong Viêm Hoàng Tháp.

Lâm Tiêu Tiêu hồi hợp nói:

- Ta rất lo cho Tình Tình tỷ, không biết tỷ nghe nói chuyện của Lý Thiên Mệnh chưa? Hắn đánh bại Vệ Quốc Hào!

Mộc Tình Tình mỉm cười nói:

- Có nghe.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Rồi sao nữa? Tỷ không sợ hắn vào chiến trường Trầm Uyên sau đó tìm cơ hội trả thù tỷ sao? Theo ta được biết thì thứ hạng của Vệ Quốc Hào trên Thiên bảng cao hơn tỷ.

Mộc Tình Tình tự tin nói:

- Chờ muội vào Thiên Phủ sẽ biết, trước chiến đấu sống chết thì thứ hạng Thiên bảng không là gì.

- Ý của Tình Tình tỷ là tỷ có thể đánh bại Lý Thiên Mệnh?

Mộc Tình Tình mỉm cười lắc đầu.

Lâm Tiêu Tiêu kích động nói:

- Lắc đầu là thế nào? Tuy Tình Tình tỷ tha thứ cho kẻ ác này nhưng ta xem đây là kẻ có thù sẽ trả. Mặt ngoài hắn nói đường hoàng, ta sợ Tình Tình tỷ trúng kế bị hắn lừa!

Mộc Tình Tình dịu dàng nói:

- Hết cách, nhưng sau khi đi vào ta sẽ cẩn thận. Nếu hắn thật sự xằng bậy thì muội yên tâm, ta có nhiều vũ khí bí mật có thể đánh hạ hắn.

- Vậy thì ta yên tâm nhiều, Tình Tình tỷ tuyệt đối đừng tin tưởng hắn dẻo miệng nói ngọt!

- Không đâu.

Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục lải nhải:

- Nếu có cơ hội nhớ chế phục hắn, không cho hắn có đường đánh lại, lỡ bị hắn lợi dụng sự lương thiện của tỷ rồi đánh lén thì sao?

Lâm Tiêu Tiêu rất lo lắng nên huyên thuyên không ngớt.

Mộc Tình Tình mỉm cười nghe Lâm Tiêu Tiêu nói, mặc kệ Lâm Tiêu Tiêu nói gì nàng đều mỉm cười gật đầu đồng ý.

Mộc Tình Tình đứng lên nói:

- Đã đến giờ rồi, Tiêu Tiêu theo ta đi Viêm Hoàng Tháp, tiễn ta đi nào.

Lâm Tiêu Tiêu kêu xưng hô mình chưa quen thuộc:

- Vâng, Tình Tình tỷ, tẩu tử.

Mộc Tình Tình gật đầu thỏa mãn:

- Ừm!

Lâm Tiêu Tiêu hỏi:

- Ca ca ở lầu ba Viêm Hoàng Tháp, ca ca sẽ xuống dưới tiễn tỷ chứ?

Mộc Tình Tình nói:

- Có lẽ.

Lâm Tiêu Tiêu nghiêm túc nói:

- Ta rất hy vọng tỷ sẽ lấy được cơ hội này, sau đó cùng ca ca chim liền cánh cây liền cành trong Thánh Thiên Phủ.

Mộc Tình Tình ôm Lâm Tiêu Tiêu, thì thầm bên tai:

- Tiêu Tiêu yên tâm, đây là việc quan trọng nhất trong đời ta, ta sẽ thành công, không phụ kỳ vọng của muội và hắn dành cho ta. Lần này không ai có thể coi thường ta!

- Ta tin tưởng tẩu tử!

Nụ cười của Mộc Tình Tình luôn như hoa tươi nở rộ.

Bình Luận (0)
Comment