Đã đến giờ.
Trong sự chú ý của mọi người, Lý Thiên Mệnh rời xa Viêm Hoàng Thạch gần trong gang tấc.
Hắn mới đi ra chợt nghe Khương Phi Linh đứng cạnh cửa Viêm Hoàng Tháp kêu gọi:
- Ca ca, qua đây này!
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mặc váy màu chàm, xinh đẹp hoạt bát, linh động đáng yêu.
Một thiếu nữ áo lam đứng cạnh thiếu nữ váy màu chàm, nhưng hôm nay nàng ta khoác giáp khóa màu đen che chỗ hiểm trên người.
Nhìn giáp khóa là biết không phải vật phàm, chắc là thú binh phòng ngự cực phẩm trong thú binh ngũ giai.
Trầm Uyên Đấu Thú có quy tắc.
Thánh Thiên Phủ đưa ra quy tắc là không được mang theo thú binh trên lục giai, nếu không sẽ coi như bỏ quyền, bị loại.
Dáng người của Khương Thanh Loan rất tốt, không thua nhiều vưu vật quyến rũ, hơn nữa nàng tập võ quanh năm nên càng dẻo dai, mạnh mẽ như báo săn, giáp khóa càng vẽ ra tư thái hoàn mỹ.
- Linh Nhi, đã bàn bạc với phụ vương xong chưa?
Tám ngày qua Khương Phi Linh trở về Chu Tước hoàng cung, chủ yếu là đi thuyết phục Chu Tước Vương.
Khương Phi Linh vui vẻ nói:
- Đươc rồi, phụ vương đồng ý cho ta đi cùng hai người.
Khương Thanh Loan không khách khí nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta cảnh cáo trước, trước khi ta gặp ngươi thì chỉ có ngươi có thể bảo vệ Linh Nhi, nếu Linh Nhi xảy ra chuyện gì thì ta sẽ tru diệt chín tộc nhà ngươi!
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Nàng biết trong chín tộc của ta có ai không? Bằng vào nàng cũng dám tru diệt Vệ gia?
Khương Thanh Loan nói:
- Ha ha, ai chẳng biết người ta không thèm thừa nhận ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói nhảm nhiều quá, Linh Nhi quan trọng hơn mạng sống của ta, sao ta có thể không bảo vệ nàng ấy?
- Lại nói bừa, ta không đồng ý cho hai người bên nhau!
- Như thế nào? Nàng là nhạc mẫu sao?
- Ta là mẫu thân của ngươi!
- ?
Khương Thanh Loan trợn trắng mắt:
- Thôi, lười nói nhiều với ngươi.
Dù sao dọc đường đi nàng đã dặn dò Khương Phi Linh vô số lần, nàng lười lặp lại.
Khi hai người bước ra Viêm Hoàng Tháp thì bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Hầu như tất cả thiên sư, đệ tử Thiên Phủ đều tụ tập trước Viêm Hoàng Tháp.
Hai người dẫn đầu là phó phủ chủ Mộ Dương và Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng.
Thiên sư, điện chủ đều đứng cạnh họ.
Sáu người tham chiến, Lý Thiên Mệnh, Khương Thanh Loan, Mặc Lâm, Thần Hạo, Tinh Khuyết đã đến.
Lý Thiên Mệnh mang theo Khương Phi Linh đi vào sân hấp dẫn nhiều người chú ý.
Thảo luận về hắn, chi tiết về trận chiến cây cầu đá đã sớm truyền khắp Thiên Phủ.
Khương Phi Linh xuất hiện ở đây không đột ngột, vì Chu Tước Vương cũng đồng ý, bên Thiên Phủ càng không ngăn cản nàng.
Nhưng Thiên Phủ yêu cầu Phụ Linh suốt ngày, không được đi ra, càng đừng để người giám sát Thánh Thiên Phủ trông thấy, nếu không sẽ gặp rắc rối.
Mộ Dương đã nhắc nhở rồi, kêu Lý Thiên Mệnh Phụ Linh ngay trước khi vào hang không đáy.
Hang không đáy là đường hầm thông hướng chiến trường Trầm Uyên, đó là hang động thần kỳ, nhảy vào sẽ rơi nhanh xuống, đến một tiết điểm nào đó thì đột nhiên trồi lên. Tiết điểm này là lúc tốc độ rơi xuống nhanh nhất, qua tiết điểm đó thì tốc độ trồi lên sẽ chậm dần, cho đến khi nhảy ra khỏi hang thì tốc độ giảm xuống bằng không.
Nên mọi người nói chiến trường Trầm Uyên là mặt trái của Viêm Hoàng đại lục không phải nói bừa.
Mọi người tưởng tượng đại lục lơ lửng trong trời sao, mặt trên là Viêm Hoàng, mặt dưới là Trầm Uyên.
Mộc Tình Tình ung dung đến chậm, Lâm Tiêu Tiêu đi cùng.
Lâm Tiêu Tiêu vừa đến liền uy hiếp lườm Lý Thiên Mệnh, nàng không đến gần nhưng mắt tràn ngập cảnh cáo.
Nhưng đối thủ ngày xưa giờ biến thành đối thủ của Mộc Tình Tình, còn Lâm Tiêu Tiêu chẳng tiến bộ được chút nào, khiến nàng hơi khó tin.
Khi gặp lại Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Tiêu bị ánh mắt của hắn làm sợ thót tim.
Nàng rốt cuộc tin tưởng đối thủ ngày xưa đã khác.
Tia mắt của Lý Thiên Mệnh chỉ lướt qua Lâm Tiêu Tiêu một giây rồi chuyển sang Mộc Tình Tình.
Người ngọc ngày xưa giờ thành kẻ thù không chết không ngừng.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép, thoạt trông hờ hững, nhưng dưới nụ cười ẩn giấu núi lửa và biển máu sóng ngầm hùng dũng.
Mộc Tình Tình cũng mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ chúc mừng Lý Thiên Mệnh, dường như hai người vẫn là người yêu như ngày xưa, không tồn tại khoảng cách.
Có lẽ chỉ mình Khương Phi Linh biết giữa họ tồn tại dung nham núi lửa sống chết.
Sự tồn tại của Khương Phi Linh đã định sẵn khiến tất cả mỹ nhân ở đây đều nhạt nhòa, vì nàng trông không giống phàm nhân mà là thần nữ siêu phàm.
Phàm phu tục tử, thân xác làm sao so sánh được?
Mộc Tình Tình phải công nhận dù nàng cúi đầu cũng không thể bỏ qua ánh sáng phát ra từ Lý Thiên Mệnh, sự tồn tại của Khương Phi Linh càng khiến hắn tỏa sáng chói mắt hơn.
Người đã đến đông đủ.
Mộ Dương nhìn thẳng sáu người này, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta biết các ngươi đợi nhiều ngày như vậy đều muốn biết quy tắc của Trầm Uyên Đấu Thú là gì, các ngươi cần hoàn thành cái gì mới tính là người thắng cuối cùng. Nhưng có lẽ đã để các ngươi thất vọng.
Mọi người thắc mắc nhìn y.
Mộ Dương tiếp tục bảo:
- Vì cho đến hiện giờ ta không nhận được bất cứ quy tắc nào, thậm chí không có tin tức gì. Tin duy nhất là tuyển ra các ngươi, cho các ngươi vào Úy Lam Vực đã bị phong kín trong chiến trường Trầm Uyên, không được dùng thú binh từ lục giai trở lên. Nên thử thách Trầm Uyên Đấu Thú là mọi thứ đều không biết, có lẽ chờ các ngươi đi vào sẽ tìm được đáp án, tìm ra cách trở thành đệ nhất. Chờ các ngươi đến chiến trường Trầm Uyên, ta sẽ đưa các ngươi vào Úy Lam Vực, sau đó ở bên ngoài vực chờ đợi các ngươi, ta không thể đi vào. Điều duy nhất ta có thể làm là chúc phúc các ngươi, hy vọng các ngươi xem nhẹ đệ nhất, chú trọng mạng sống.
Mộ Dương nói câu cuối rất có thâm ý.
Xem nhẹ đệ nhất, chú trọng mạng sống.
Đây là cái nhìn của Mộ Dương đối với Trầm Uyên Đấu Thú lần này.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không thể làm theo lời khuyên của Mộ Dương, vì chuyến đi này liên quan mạng sống của Vệ Tịnh.
Đây là lý do hắn không thể nào xem nhẹ đệ nhất, nếu không liên quan mạng sống của Vệ Tịnh thì có lẽ hắn không chú trọng thắng thua, chỉ muốn ngăn không cho Mộc Tình Tình lấy đệ nhất. Vì Lý Thiên Mệnh cảm giác Thánh Thiên Phủ là khái niệm cao thượng mà hư ảo.
- Chuẩn bị xuất phát
Mộ Dương nói xong một mình mang đội, dẫn sáu người cộng một thiên tài Thiên Phủ đi hang không đáy.
Mộc Tình Tình bỗng nhiên dừng bước chân:
- Phó phủ chủ.
Mộ Dương hỏi:
- Có chuyện gì?
Mộc Tình Tình nói:
- Xin chờ chút, hắn xuống dưới.
Mọi người nghe vậy cùng nhìn hướng Viêm Hoàng Tháp.
Ai đều biết Mộc Tình Tình nói ‘hắn’ là người nào.
Quả nhiên, khi mọi người ngoái đầu thì thấy một nam nhân như tia chớp sấm sét đi xuống Viêm Hoàng Tháp.
Ngay từ đầu Lý Thiên Mệnh đã biết người kia bế quan bên trên tháp, nhưng không ngờ người kia sẽ đi ra vào lúc này.
Lâm Tiêu Đình, đã lâu không gặp.
Ba năm sau.
Gã mặc áo gấm màu chàm, bờ vai rộng khoác da điêu trong thời tiết hè nóng, chân đạp giày đen bước xuống bậc thang Viêm Hoàng Tháp.
Khoảnh khắc đó miêu tả anh tư của gã bằng từ phong phạm tuyệt thế cũng không đủ.
Trước khi gã xuất hiện thì tu vi, khí chất của đám người Mặc Lâm, Tinh Khuyết rất xuất chúng, như hạc trong bầy gà đệ tử Thiên Phủ.
Nhưng khi gã mỉm cười đặt chân xuống thì tất cả đệ tử Thiên Phủ bị khí thế của gã đè ép, dường như đây mới là người duy nhất khống chế thiên địa.
Nhiều tiền bối cũng không có khí thế bễ nghễ thiên hạ như gã.
Ba năm.
Lâm Tiêu Đình sau ba năm càng chính chắn, trầm ổn, mưu trí sâu xa hơn.