Từ khi Lâm Tiêu Đình xuất hiện, đằng trước Viêm Hoàng Tháp một mảnhh tĩnh lặng.
Trong mắt nhiều đệ tử Thiên Phủ tràn ngập kính nể, hướng tới và ngưỡng mộ.
Gã giống như cái tên của mình, tiêu sái thoải mái nhưng cũng lôi đình vạn quân, sắc bén mạnh mẽ.
Sự xuất hiện của gã như sấm nổ.
Nhân vật như Lâm Tiêu Đình hễ xuất hiện là không ai có thể che lấp mũi nhọn của gã được, cộng với vẻ ngoài điển trai, vóc dáng thon dài, khí chất nghịch thiên, nói gã vô song thiên hạ cũng không quá mức.
Lâm Tiêu Đình đi xuống bậc thang, có mặt nhiều tiền bối nhưng gã chỉ chào hai người là Mộ Dương và Vệ Thiên Hùng:
- Sư tôn, cung chủ.
Mộ Dương phất tay, mặt không biểu tình:
- Tranh thủ thời gian.
Lâm Tiêu Đình gật đầu, trong nụ cười của gã, Mộc Tình Tình đã sớm không nhịn được.
Nàng nhẹ nhàng chạy lại nhào vào khuôn ngực Lâm Tiêu Đình, thân hình thướt tha rơi vào vòng tay của gã, thoáng chốc hương ngọc đầy tay.
Mộc Tình Tình vừa ngước đầu lên thì ánh mắt giao nhau với Lý Thiên Mệnh.
Đó là ánh mắt như thế nào?
Lớp ngoài cùng bằng phẳng như giếng xưa, nhưng xuyên qua sóng gợn có thể cảm nhận sát khí trí mạng, cảm nhận sóng ngầm hùng dũng, biển máu ngập trời.
Đây không phải bùng nổ trong khoảnh khắc mà là ba năm lắng đọng, nằm gai nếm mật hội tụ thành sát khí.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã làm rất tốt, hắn không giống loại người đánh mất lý trí vì thù hận, nhưng ngọn lửa đang cháy bỏng trái tim của hắn.
Nhưng giờ phút này, Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh, đứng im không nhúc nhích.
Đã qua ba năm, sao không thể chờ lâu thêm chút nữa?
Phải giết từng con mồi, xẻo từng miếng thịt mới là nghệ thuật.
Nói thật ra ánh mắt của Lý Thiên Mệnh hù sợ Mộc Tình Tình, nàng chẳng sợ ánh mắt biển máu ngập trời, chỉ sợ rõ ràng dậy sóng thần nhưng vẫn bình tĩnh, đó mới là điểm đáng sợ nhất.
Đây mới là sát thủ!
Đây mới là giết chóc!
Lâm Tiêu Đình đang nói chuyện với Mộc Tình Tình, nhưng nàng hơi mất tập trung.
Lâm Tiêu Đình hỏi:
- Sao vậy?
Mộc Tình Tình cắn răng hỏi:
- Hay bây giờ chàng giết hắn đi?
Vì nàng có linh cảm không hay.
Lâm Tiêu Đình thả lỏng vòng tay:
- Ở đâu?
Lâm Tiêu Đình theo ánh mắt của Mộc Tình Tình ngoái đầu lại, tia mắt khóa chặt Lý Thiên Mệnh.
Có vẻ như Lâm Tiêu Đình không bất ngờ với sự xuất hiện của Lý Thiên Mệnh, tức là trong thời gian gã bế quan vẫn nắm rõ tất cả tin tức về hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Đình cười khẽ, cảm khái thốt ra ba chữ:
- Số lớn, thật may mắn.
Lý Thiên Mệnh không biết Mộc Tình Tình nói gì với Lâm Tiêu Đình.
Ba năm, một lần nữa đối diện với gã, Lý Thiên Mệnh mỉm cười, ai chẳng biết cười? Ai chẳng biết hờ hững?
Nhưng có vài thứ, ví dụ như Kim Vũ bị nhổ từng cộng lông chim, đêm mưa to ấy máu loãng hòa cùng giọt mưa đã khắc trong đầu hắn, không ai xóa nhòa được.
Lý Thiên Mệnh không muốn tuyên bố điều gì, hắn không muốn nói nhiều về cuộc thù hận này. Hắn chỉ muốn có ngày trả lại cho Lâm Tiêu Đình những gì gã làm với Kim Vũ.
Như là để mưa to và máu loãng hòa vào nhau, để tiếng gào thảm thiết và sấm nổ hòa tấu khúc nhạc.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã đánh giá thấp cách ứng đối cư xử của Lâm Tiêu Đình.
Sau khi thốt ra năm chữ, Lâm Tiêu Đình buông Mộc Tình Tình, bước tới gần Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Đình vừa đi vừa nói:
- Tiếc rằng ta không có kiên nhẫn diễn vở kịch báo thù với ngươi, cũng sẽ không có ai cảm động vì chất điên cuồng của ngươi.
Khi thốt ra chữ cuối, Lâm Tiêu Đình bỗng tăng tốc độ.
Gã như bóng ảo chớp mắt biến mất.
Nhanh như tia chớp.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, hắn đánh giá thấp người này, gã mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Khoảnh khắc biến mất trong tầm mắt cũng là lúc uy hiếp trí mạng buông xuống.
Lâm Tiêu Đình đúng là Lâm Tiêu Đình, trước mặt công chúng, từ ánh mắt đầu tiên thấy Lý Thiên Mệnh đã muốn giết người.
Gã thật sự hành động, một kích giết chết, không để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Trong tích tắc uy hiếp trí mạng đó, Lý Thiên Mệnh chỉ kịp làm một việc.
Không ai giúp được hắn trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.
Vì Mộ Dương cũng không ngờ Lâm Tiêu Đình sẽ to gan đến thế.
Lý Thiên Mệnh vươn tay trái ra, chớp mắt thi triển Mê Linh Chi Đồng.
Đối phương rất nhanh, mau đến tột đỉnh.
Nhưng miễn là gã có mắt, có linh hồn thì không thể trốn thoát khỏi Mê Linh Chi Đồng.
Hiện hình!
Vận dụng Mê Linh Chi Đồng, Lý Thiên Mệnh bắt được tung tích của Lâm Tiêu Đình ngay, gã tung nắm đấm sấm sét.
Khoảnh khắc bão tố sấm sét, Lý Thiên Mệnh dùng Hỏa Hồn Thiểm Ảnh né tránh, giơ cánh tay trái hắc ám đỡ cú đấm kia.
Oong!
Lý Thiên Mệnh bị đánh bay trăm thước, khi rơi xuống đất thì khóe môi chảy máu.
Lý Thiên Mệnh lau vết máu, giương mắt nhìn Lâm Tiêu Đình ở phía xa, cười khẩy nói:
- Không ngờ ba năm trôi qua mà ngươi yếu vậy, đánh ra cú đấm này khi đói bụng à?
Vệt máu bên khóe môi là do nội tạng chấn động, vết thương nhẹ không đáng lo.
Mọi thứ phát sinh quá nhanh, mọi người còn cảm giác da đầu tê dại thì thấy Lý Thiên Mệnh chưa chết, hình như vẫn khỏe mạnh.
Lâm Tiêu Đình biết đút mặt vào đâu?
Gã đứng yên tại chỗ, hơi sửng sốt nhìn nắm tay của mình.
Hình như gã thấy có một con mắt trên tay Lý Thiên Mệnh?
Ánh mắt quỷ dị, dữ tợn, khủng bố khiến gã thẫn thờ, nắm đấm không phát huy ra một phần năm uy lực.
Cú đấm tự tin đánh chết người vậy mà không đánh chết được hắn?
Nên biết ba năm trước Lâm Tiêu Đình đã có thể một đấm đánh chết hắn chứ đừng nói là bây giờ.
Lâm Tiêu Đình híp mắt, nhưng điều này không ảnh hưởng gã tiếp tục, giây sau, gã tiếp tục lao về phía Lý Thiên Mệnh.
- Dừng tay!
Hiển nhiên Lâm Tiêu Đình không có cơ hội đó, vì Mộ Dương đứng chặn trước mắt gã, không cho gã xông lên.
Lâm Tiêu Đình không tôn sư trọng đạo như mọi người tưởng tượng, ánh mắt gã sắc bén trừng Mộ Dương:
- Sư tôn, ta phải giết hắn, tránh ra!
Mộ Dương bình tĩnh hỏi:
- Tu thành Quy Nhất cảnh chưa?
Lâm Tiêu Đình thản nhiên nói:
- Rồi.
Người nghe đều hút không khí lạnh.
Điều này nói lên Lâm Tiêu Đình đã thỏa mãn điều kiện của Thánh Thiên Phủ, từ nay về sau gã đi Thánh Thiên Phủ tu luyện, trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ đã là chuyện ván đóng thuyền.
Mộ Dương cười khẩy nói:
- Tương lai xa rộng có thể nói chuyện với ta bằng thái độ này, nhưng hôm nay ngươi không thể giết hắn!
Lâm Tiêu Đình cười nói:
- Sư tôn vì nhi tử của tình nhân cũ mà chống đối với ta?
Mọi người cảm giác da đầu tê dại, vì Lâm Tiêu Đình không có tư cách ăn nói như thế với Mộ Dương, đặc biệt khi y là ân sư của gã. Sau khi gã vào Thiên Phủ đã được Mộ Dương chỉ dạy rất nhiều, không thì gã chẳng có thành tựu như vậy.
Thiên Phủ kiêng kị nhất là đại nghịch bất đạo.
Nhưng lúc này không ai dám hó hé tiếng nào, không có người chỉ trích Lâm Tiêu Đình.
Vì ai đều biết tương lai của gã ở Thánh Thiên Phủ, không người nào ngăn cản gã được.
- Chống đối với ngươi?
Mộ Dương bỗng tát vào mặt Lâm Tiêu Đình.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, người nghe muốn nổ da đầu.
Lâm Tiêu Đình ngã xuống đất, lăn mấy vòng mới bò dậy, người lấm lem bụi đất, mặt nhếch nhác.
- Ngày nào ngươi chưa đi Thánh Thiên Phủ thì nơi này do ta quyết định! Chỉ dạy cho ngươi tu luyện bốn năm mà ngươi ăn nói kiểu đó với ta? Tâm cảnh như vậy mà đi Thánh Thiên Phủ thì ngươi có thể tu ra thành tựu gì?
Mộ Dương ra tay càng nhanh càng mạnh, không ai thấy rõ.
Y cũng từng là thiên tài số một, Lâm Tiêu Đình phải mất trên mười lăm năm mới mong đánh lại y.
Cảnh tượng kịch liệt này khiến mọi người sợ teo tim, đằng trước Viêm Hoàng Tháp lặng ngắt như tờ.