Xét cho cùng mọi người vẫn đứng về phía Mộ Dương.
Dù sao y là sư tôn, Lâm Tiêu Đình mới được tạo hóa liền khiêu khích sư tôn, hành vi này hơi cấp thấp.
Quên ơn phụ nghĩa thì sao có thể thành thiên kiêu tuyệt thế?
Dù Mộ Dương có thể quan hệ gì với Lý Thiên Mệnh, hôm nay hắn sắp tham gia Trầm Uyên Đấu Thú, còn ở trước Viêm Hoàng Tháp, y tuyệt đối không cho phép Lâm Tiêu Đình giết đệ tử nào.
Nếu phó phủ chủ không có cả quyền uy này thì khỏi làm phó phủ chủ nữa.
Nhưng Lâm Tiêu Đình đã khác xưa, gã bỗng cười phá lên, còn vỗ tay.
Mặt Lâm Tiêu Đình sưng phù, gã cười âm trầm nói với Mộ Dương:
- Giỏi lắm, bàn tay này xem như chấm dứt ân tình ngươi chỉ dạy cho ta. Mộ Dương, nói cho ngươi biết, chờ ngày ta trở về từ Thánh Thiên Phủ rồi nếu ngươi không dập đầu xin lỗi ta thì ta sẽ bẻ đầu của ngươi xuống!
Lâm Tiêu Đình nói bình thản nhưng cực kỳ ác liệt.
Ngay cả Vệ Thiên Hùng cũng không dám lên tiếng, vì gã sợ ngày Lâm Tiêu Đình trở về.
Các thiên sư không ai dám hó hé tiếng nào.
Ai đều biết Lâm Tiêu Đình quên ơn phụ nghĩa, biết cách cư xử của gã là sai.
Nhưng trên thế giới này thực lực là tất cả, thực lực khiến người run rẩy.
- Chờ tới lúc ngươi sống sót trong Thánh Thiên Phủ được rồi hãy nói!
Mộ Dương nói xong lại tát một cái.
Lâm Tiêu Đình lần nữa lăn dưới đất, một bên mặt khác cũng sưng lên.
Mộ Dương đá Lâm Tiêu Đình văng sang một bên:
- Lăn xa chút cho ta, từ hôm nay trở đi, ta không thừa nhận từng thu Lâm Tiêu Đình nhà ngươi làm đệ tử! Ngươi có thể uy hiếp ta, nhưng nói một câu là ta tát một cái.
Mọi người tiếp tục câm như hến, không dám nói một câu.
Đá văng Lâm Tiêu Đình xong Mộ Dương hét to:
- Xuất phát!
Bốn người Khương Thanh Loan ngoan ngoãn theo sau Mộ Dương, im thin thít.
Mộc Tình Tình không dám nhúc nhích.
Khương Phi Linh đã chạy lại chỗ Lý Thiên Mệnh, nhưng vết thương của hắn không đáng lo, hắn thấy rõ cảnh vừa rồi.
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nói một câu, Mộ Dương quá dữ dội, loại nam nhân này rất oách, oai hơn Lý Viêm Phong gấp vạn lần.
Hai bạt tay cộng một cú đá làm Lý Thiên Mệnh sôi trào máu nóng.
Trước ánh nhìn của Mộ Dương, Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh cùng bước tới trước.
Khi đi ngang qua Lâm Tiêu Đình, vừa lúc Mộc Tình Tình nâng gã đứng dậy.
Lý Thiên Mệnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt sưng phù của gã:
- Lâm Tiêu Đình, nếu ngươi có giỏi thì khoan đi, chờ ta trở về từ chiến trường Trầm Uyên.
Dù mặt sưng như bánh bao nhưng Lâm Tiêu Đình vẫn cười nhạt hỏi:
- Rồi sao nữa?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ta muốn thả máu của ngươi chảy cạn khô, cùng Kim Vũ sảng khoái uống cạn ly.
Lâm Tiêu Đình cười khẩy nói:
- Vậy thì ta sẽ chờ ngươi.
- Nhớ đừng bao giờ nuốt lời.
- Sẽ không, chuyện thú vị như vậy sao ta có thể vắng mặt.
Lâm Tiêu Đình nói xong vỗ lưng Mộc Tình Tình đẩy nàng lảo đảo tiến lên hai bước.
Lâm Tiêu Đình mỉm cười nói:
- Đi đi.
Mặt đã sưng mà còn cười trông thật dữ tợn.
Lâm Tiêu Đình nói:
- Tình Tình, chỉ có một cơ hội.
Mộc Tình Tình gật mạnh đầu, chạy theo đoàn người.
Khi Mộc Tình Tình rời xa Lâm Tiêu Đình, Lý Thiên Mệnh thấy mặt nàng trắng bệch.
Cần chi làm vậy?
Ha ha.
Mộ Dương không quay đầu nhìn Lâm Tiêu Đình.
Lý Thiên Mệnh cũng không dây dưa nữa, đoàn người đi theo Mộ Dương nhảy xuống hang không đáy.
Trước Viêm Hoàng Tháp, không ai dám đến gần Lâm Tiêu Đình.
Lâm Tiêu Tiêu đứng một bên bực mình nói:
- Ca, muội cũng muốn mắng ca, ca bị điên hay sao mà không chút tôn trọng phó phủ chủ?
Lâm Tiêu Đình đè đầu Lâm Tiêu Tiêu đẩy sang một bên:
- Tránh qua một bên.
Mắt Lâm Tiêu Đình rực lửa nhìn theo hướng Mộ Dương đi khuất, gã suy nghĩ chờ ngày y quỳ dưới đất van xin mình thì nên ngắt đầu y xuống hay một kiếm chặt đầu?
. . .
Viêm Hoàng đại lục rộng lớn không biên giới.
Trên đại lục cổ xưa này dựng dục vô số sinh linh, ngẫu nhiên có sinh linh siêu thoát vạn cổ, vô song cõi đời.
Phía chân trời xa cuồn cuộn mây trắng vô cùng tận.
Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu trên mây trắng khiến áng mây càng lấp lánh. Nhìn từ xa trên biển mây như có ba con thần vật bơi, trườn bò, đi trong tầng mây.
Biển mây mênh mông, thiên địa bao la hùng vĩ.
Nhìn gần mới phát hiện ba con thần vật là thứ giống thần long trong truyền thuyết.
Thần long giống như phượng hoàng trong truyền thuyết đều tồn tại từ xưa đến nay, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Thần long thật sự được ghi trong truyền thuyết có hình dạng sừng như con lộc, đầu như con đà, mắt như con thỏ, cổ như con rắn, bụng như con thận, vảy như con cá, vuốt như con ưng, bàn tay như con cọp, tai như con trâu.
Chưa ai gặp thần long bao giờ, cũng không ai thấy phượng hoàng thật sự.
Ba con thần vật có đầu rồng, mình rồng, vuốt rồng, răng rồng, cực kỳ giống với thần long miêu tả trong truyền thuyết, điểm khác lớn nhất là trên đầu rồng có một sừng sắc bén. Sừng đỏ như máu, tựa gai nhọn. Khí thế, thần uy của nó cũng không khoa trương bằng thần thoại.
Không có gì ngoài dự đoán, ba con thần vật này chắc là một loại thú bản mệnh.
Là thú bản mệnh mà có huyết mạch giống thần long thì đã là kỳ tích, hơn nữa có ba con giống hệt nhau thì vượt qua lẽ thường, vượt sức tưởng tượng.
Thú bản mệnh có thể lăn lộn trong mây mù thì sao đơn giản được?
Có thú bản mệnh bay lượn chân trời thì đương nhiên có Ngự Thú Sư.
Một thiếu nữ đứng trên mình con thần vật ở giữa, nàng điều khiển thần long bay trên trời.
Ba con thần vật vảy đỏ thẫm như ngọn lửa, thiếu nữ mặc váy dài đỏ rực, đại khí bàng bạc, làn váy phấp phới trên trời. Dáng người yểu điệu, khí chất xuất chúng, điều tiếc nuối duy nhất là nhan sắc bị vải đen che khuất không thấy rõ. Nhưng mắt lộ ra ngoài đã đủ rực rỡ, một đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ý chí khiến người run sợ.
Mắt nàng như cất giấu cả thế giới, đôi mắt quét qua núi sông hùng vĩ bên dưới, vô số dãy núi con sông lướt qua dường như bị cất chứa trong mắt nàng.
Đó là đôi mắt bễ nghễ thiên địa, chỉ có người đứng ở vị trí cao nhất mới có ý chí, quyết đoán như vậy.
Một nam nhân trung niên mặc áo đen ngồi xếp bằng trên thần vật sau lưng thiếu nữ, nhìn như ngồi lười nhác nhưng dính chặt thần vật, mặc cho thần vật tung hoành trong mây mù cũng không thể hất gã xuống.
- Ba con Xích Giác Chúc Long, Ngự Thú Sư sinh ba, thật là bao la hùng vĩ, thật là khí thế nghịch thiên
- Trần thúc quá khen.
Giọng của thiếu nữ bình thản, không nghe ra vui buồn.
Người áo đen Lăng Nhất Trần mỉm cười cảm khái:
- Không khen quá lời, Lăng Nhất Trần này chinh chiến đến bây giờ chưa từng thấy ai vượt qua xưa nay giống như ngươi, còn là một nữ nhân.
Thiếu nữ cười cười xem như trả lời.
Lăng Nhất Trần hỏi:
- Lang Thiên Tử, trước khi đi Chúc Long quốc chỗ bán đảo thì sẽ quay về Nguyệt Linh thành nơi ngươi đã lớn lên đúng chứ?
Ánh mắt thiếu nữ lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, về Nguyệt Linh thành trước, khiến một số kẻ từng làm ác phải trả giá đắt.
Lăng Nhất Trần lắc đầu nói:
- Ngươi rời khỏi Nguyệt Linh thành từ năm tám tuổi, giờ mười bảy tuổi quay về, trong khoảng thời gian đó gia tộc của ngươi gặp nạn lớn tan tác, Nguyệt Linh thành đã sửa tên là Đoan Mộc thành.
Thiếu nữ nói:
- Từ hôm nay trở đi, trên đời không có Đoan Mộc thành nữa.
Lăng Nhất Trần cung kính nói:
- Không sao, làm thiên phó mới nhậm chức của Lang Thiên Tử, Lăng Nhất Trần sẽ càn quét kẻ thù cho Lang Thiên Tử.
- Chừa mấy tên cho ta đi, ta muốn tự tay lấy đầu chúng.
Tia mắt thiếu nữ xuyên thấu thiên địa rơi xuống một tòa thành trì to lớn bên dưới, quy mô thành trì ngang ngửa Diễm Đô.
Mắt Lăng Nhất Trần như có lửa nhìn Đoan Mộc thành bên dưới:
- Những con kiến Đoan Mộc gia tuyệt đối không ngờ tiểu nữ nhi năm đó tám tuổi rời khỏi Nguyệt Linh gia tộc giờ lấy thân phận Lang Thiên Tử trở về. Bọn họ càng không ngờ chín năm qua ngươi là kỳ tích của nguyên Đông Hoàng cảnh, xuất thân thấp nhất làm được bước này đã là vạn năm hiếm thấy. Lang Thiên Tử, sẽ có ngày nguyên Thánh Thiên Phủ tự hào vì ngươi, hãnh diện vì ngươi!
Được Lăng Nhất Trần khen, khăn đen che mặt thiếu nữ khó thấy rõ nàng có biểu tình gì:
- Trần thúc quá khen.