Thiếu nữ điều khiển ba con Xích Giác Chúc Long từ trên cao lao xuống Đoan Mộc thành, trước bao cặp mắt nhìn, thần vật đáp xuống phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ truyền ra tiếng gầm:
- Ai khống chế thú bản mệnh hoành hành bên trên Đoan Mộc thành? Muốn chết!
Giọng bễ nghễ thiên hạ của thiếu nữ quanh quẩn trong phủ thành chủ:
- Đoan Mộc Dương, Đoan Mộc Phong, Đoan Mộc Sanh, ba huynh đệ mang theo một trăm ba mươi sáu người Đoan Mộc gia tộc đi ra chịu chết!
- Ai dám ồn ào, gan to bằng trời!
Đám người trong phủ thành chủ đã bị kinh động.
Chẳng mấy chốc, ba nam nhân trung niên đi ra từ cửa phủ thành chủ, họ đều là bá chủ một phương. Ba huynh đệ Đoan Mộc gia tộc nắm giữ mạch máu tòa thành trì này.
Còn có nhiều người Đoan Mộc gia tộc đi ra, mắt lạnh lùng nhìn lên trời.
Đại ca Đoan Mộc Dương mắt lạnh băng nhìn chằm chằm thiếu nữ và Lăng Nhất Trần.
Đoan Mộc Dương nhíu mày hỏi:
- Hai vị là ai? Vì sao tự dưng đến Đoan Mộc thành ta gây ồn ào? Không thèm để chúng ta vào mắt sao?
Lăng Nhất Trần bật cười nói:
- Ngươi không biết ta? Vậy có nghe nói Lăng Nhất Trần chưa?
- Lăng Nhất Trần?
Ba huynh đệ liếc nhau, chợt giật nảy mình, tái mặt cung kính nói:
- Thì ra là Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ! Lăng đại nhân, phải chăng có hiểu lầm gì? Đoan Mộc gia tộc chúng ta trung thành hết mực với Thánh Thiên Phủ, trước nay chưa từng làm lỗi gì . . .
Lăng Nhất Trần âm trầm cười nói:
- Không có hiểu lầm, hôm nay ta phụng mệnh của Lang Thiên Tử phán xử Đoan Mộc gia tộc các ngươi, xét nhà, tru diệt chín tộc!
Ba huynh đệ Đoan Mộc gia tộc hóa đá, mặt không chút máu, hít thở khó khăn:
- Cái gì!?
Đoan Mộc Dương khó tin kêu lên:
- Lang Thiên Tử? Là một vị Thánh Thiên Tử!
Lăng Nhất Trần cao giọng quát:
- Ngươi có chút kiến thức, biết Thánh Thiên Tử có địa vị thế nào trong Thánh Thiên Phủ không? Đây là vị Lang Thiên Tử, là cường giả nghịch thiên Đông Hoàng cảnh tương lai!
- Bái kiến Lang Thiên Tử!
Ba huynh đệ vội kéo theo mọi người dập đầu hướng thiếu nữ, trán đập xuống đất đổ máu.
Thánh Thiên Tử.
Nhân vật như vậy vì sao sẽ đến chỗ hẻo lánh này?
Hơn nữa Đoan Mộc gia tộc bọn họ nào dám đắc tội Thánh Thiên Tử?
Hoàn toàn không thể nào, tương đương với một tên nông dân bỗng nhiên bị thái tử đương triều tuyên bố xét nhà bắt nhốt, nhưng nông dân chưa từng bước chân ra ngoài thôn.
Bọn họ kinh hoàng, khóc không ra nước mắt.
Đoan Mộc Dương khóc kêu:
- Lang Thiên Tử, có phải đã nhầm lẫn gì không? Đoan Mộc gia tộc chúng ta tuyệt đối không thể nào đắc tội Lang Thiên Tử!
Lăng Nhất Trần cười khẩy nói:
- Vậy à? Thế sao ngươi không hỏi xem Lang Thiên Tử họ gì?
Tất cả người Đoan Mộc gia tộc quỳ dưới đất run cầm cập:
- Xin . . . xin hỏi quý tính . . . của Lang Thiên Tử . . .
Mắt Lang Thiên Tử lạnh lùng chưa từng có, nàng chỉ vào mình:
- Đoan Mộc Dương, chín năm ta mất tích trong Nguyệt Linh thành, ngươi giết mẫu thân của ta, mang đến đả kích hủy diệt, đuổi phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của ta ra Nguyệt Linh thành, bá chiếm nơi này. Ngươi nói xem hôm nay cả tộc các ngươi còn đường sống không?
Đoan Mộc gia tộc nghe đoạn lời nói này đều run cầm cập.
Ba huynh đệ Đoan Mộc gia tộc tuyệt vọng mà thê thảm nhìn thiếu nữ đeo khăn che mặt:
- Nguyệt Linh Tiêu có một tiểu nữ nhi mất tích năm tám tuổi, tên của nàng là Nguyệt Linh Lang, nàng . . . nàng . . .
- Không thể nào! Chỗ chúng ta sao có thể sinh ra Thánh Thiên Tử? Không thể nào!
Bọn họ thống khổ, tuyệt vọng, nước mắt chảy thành dòng.
- Trốn đi!
- Chạy mau!
Có lẽ trong khoảnh khắc này, tất cả người Đoan Mộc gia tộc chỉ biết làm một việc là chạy trốn, bọn họ không có tư cách đối kháng.
- Trần thúc, giết cho ta, treo đầu của ba huynh đệ Đoan Mộc gia tộc lên cửa thành.
- Không thành vấn đề!
Cuộc đồ sát vô nhân đạo bắt đầu.
Hôm đó nguyên Đoan Mộc thành máu chảy thành sông.
Không ai chạy thoát khỏi lòng bàn tay Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ được, thậm chí không có ai dám đối kháng lại gã.
Ba người mạnh nhất Đoan Mộc thành dù hợp sức đánh trả thì vẫn tan tác trong tay Lăng Nhất Trần.
Một cuộc giết chóc như ma quỷ cuốn sạch, không ai trong Đoan Mộc gia tộc thoát khỏi cái chết.
Thiếu nữ đứng trên bầu trời lạnh lùng nhìn tất cả.
Không ai biết nàng đã trải qua những gì suốt chín năm, nhưng cuối cùng nàng sống sót.
Từ ngày nàng được phong làm Lang Thiên Tử thì trên thế giới này không còn ai có thể ngăn cản nàng bay vọt lên trời.
Thiếu nữ thấy tận mắt ba huynh đệ Đoan Mộc gia tộc chết thảm, nhìn từng người trong gia tộc máu chảy thành sông, cảm xúc trong mắt nàng không dao động.
Rốt cuộc chết sạch.
Vạt áo đen của Lăng Nhất Trần dính đầy máu tươi:
- Lang Thiên Tử, còn sót một trẻ sơ sinh, có giết không?
Lăng Nhất Trần cầm một bé sơ sinh, bên cạnh đứa bé có một con chim nhỏ mới sinh ra không ngừng kêu chiêm chiếp.
Thiếu nữ vươn tay đón lấy đứa bé kia:
- Đưa cho ta.
Đứa trẻ rất đáng yêu, nó không biết phát sinh cái gì, chỉ cảm thấy vui vẻ vì lơ lửng trong trời xanh mây trắng.
Thiếu nữ bỗng thả tay.
Bộp!
Đứa bé từ trên cao rớt xuống đất, tắt thở, con chim nhỏ bị thiếu nữ bóp thành thịt nát.
Mắt thiếu nữ lạnh lùng nhìn cảnh Tu La này, nói:
- Đi, đi Chúc Long quốc.
Lăng Nhất Trần nuốt nước miếng:
- Vâng thưa Lang Thiên Tử.
Hai người lại lên đường, bỏ lại Đoan Mộc thành như cảnh Tu La.
Dân chúng trong thành run cầm cập.
Lăng Nhất Trần hỏi:
- Gia tộc của Lang Thiên Tử sau khi bị đuổi ra Nguyệt Linh thành, vì tránh né Đoan Mộc gia tộc truy sát đã trèo non lội suối đến chỗ bán đảo, định cư ở Chúc Long quốc?
Thiếu nữ gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Nói đến thì Chúc Long quốc có sâu xa gì với thú bản mệnh Xích Giác Chúc Long không?
Thiếu nữ nói:
- Vương tộc Chúc Long quốc là mạch của Nguyệt Linh gia tộc ta, nhưng huyết mạch của bọn họ không thuần khiết, nơi đó có lẽ có thú bản mệnh Chúc Long. Gọi là Chúc Long nhưng chỉ là tạp long.
- Hiểu rồi, Lang Thiên Tử rời đi Thánh Thiên Phủ lần này vì tìm đường ra cho gia tộc.
- Đúng vậy!
- Chờ gia tộc ổn định rồi sau này Lang Thiên Tử có thể yên lòng tu hành trong Thánh Thiên Phủ. Vừa lúc ta đi đất bán đảo đón một người, một người tên Lâm Tiêu Đình. Hơn nữa Lang Thiên Tử sai ta sắp xếp vở kịch đã được dựng xong.
. . .
Lần đầu Lý Thiên Mệnh đến hang không đáy trong Thiên Phủ.
Vì Trầm Uyên Đấu Thú nên hang không đáy đã bị phong kín, trông giữ cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có Mộ Dương dẫn bảy người bọn họ mới đi qua đường.
Bọn họ tiến lên trong mảnh đất hoang, leo lên một ngọn núi hoang trong Thiên Phủ.
Trên đỉnh núi có một cái hang sâu không thấy đáy rộng khoảng mười thước, ném một cục đá xuống phỏng chừng sẽ rơi vào chiến trường Trầm Uyên.
Mộ Dương đứng trước hang không đáy, ngoái đầu nhìn Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh:
- Phụ Linh.
Dường như Mộ Dương đã quên nhạc đệm mà Lâm Tiêu Đình mang lại, tâm tình bình thản.
Nhưng mình dạy đệ tử nhiều năm mà đối xử với mình như vậy, ai đều thấy khó chịu.
Khương Phi Linh ngoan ngoãn đáp:
- Biết rồi phó phủ chủ.
Nàng chuyển hóa thành linh thể bám vào người Lý Thiên Mệnh.
Mộ Dương dặn dò lần cuối:
- Nhớ kỹ, sau khi đi vào thì đừng tách ra.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Yên tâm.
Hắn biết chừng mực, hơn nữa vì che giấu sự tồn tại của Khương Phi Linh, sau khi Phụ Linh nàng sẽ hoàn toàn ẩn linh thể vào người hắn, vậy thì hắn sẽ không tự phát sáng, hoàn toàn không nhìn ra khác lạ.
Mộ Dương cũng không nhìn ra trong thân thể của Lý Thiên Mệnh giấu một người khác.