Dặn dò xong, Mộ Dương là người đầu tiên nhảy xuống chiến trường Trầm Uyên:
- Vào chiến trường Trầm Uyên!
Mộ Dương là người duy nhất có thể đi vào, sẽ ở Úy Lam Vực chờ sáu người đi ra.
Sau khi Mộ Dương nhảy xuống không có tiếng động gì, như đã biến mất.
Những người khác theo sau, dứt khoát nhảy vào hang không đáy.
Trong đoàn người thì Lý Thiên Mệnh có kinh nghiệm ít nhất, những người khác từng đi chiến trường Trầm Uyên vô số lần rồi.
Trước khi nhảy xuống Lý Thiên Mệnh nhìn Mộc Tình Tình một cái, hắn nhoẻn miệng cười rồi nhảy xuống hang không đáy ngay trước mặt nàng.
Lý Thiên Mệnh không thấy khi hắn nhảy xuống thì ánh mắt của Mộc Tình Tình âm trầm, lạnh lùng cỡ nào.
- Vô cùng tận, thật là nơi kỳ diệu.
Lý Thiên Mệnh cảm giác như mình rơi vào đường hầm thời gian, không ngờ chìm xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Khương Phi Linh bám trên người Lý Thiên Mệnh, giọng nói như vang bên tai hắn:
- Ta từng cùng Thanh Nhi đến đây rồi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phải rồi Linh Nhi, lúc ở Hỏa Lăng Sơn, tại sao nàng biết vị trí của Thần Nguyên?
- Cho đến nay ta luôn có cảm ứng nhạy bén với Thần Nguyên, ca ca không biết sao? Ta trợ giúp Thanh Nhi tìm được nhiều Thần Nguyên trong chiến trường Trầm Uyên, nhưng chưa tìm được Thần Nguyên cấp hoàng bao giờ.
Thần Nguyên cấp hoàng có thể cho thú bản mệnh tiến hóa thành Vương Thú thất giai.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Thần kỳ vậy sao?
- Tạm được, nhưng không quá nhạy, còn phải xem vận may.
- Linh Nhi nhà ta thật là kho báu.
- Tất nhiên rồi.
Ở chung lâu, cách nói chuyện của Khương Phi Linh càng lúc càng giống với Lý Thiên Mệnh.
- Ha ha, loại năng lực này nằm trong mười loại năng lực của muội à?
- Không phải, giờ có ba loại gỡ bỏ phong ấn.
- Làm cách nào gỡ bỏ nhiều phong ấn hơn?
- Không biết nữa, nhưng không cần có ca ca ở bên cạnh thì cảm giác dường như chúng nó sẽ buông lỏng.
Câu này nghe là lạ.
Lý Thiên Mệnh cười gian:
- Xem ra sức hấp dẫn của ta quá lớn, khiến Linh Nhi không kiềm lòng được thả phong ấn ra.
Trong không gian bản mệnh truyền ra giọng nói xấu xa của bé gà:
- Huynh đệ, ta nghi ngờ ngươi đang lái xe ngựa, nhưng ta không có chứng cứ.
Lý Thiên Mệnh nạt:
- Ngươi câm miệng là được, đừng quấy rầy thế giới của hai người chúng ta.
Tiểu Hoàng Kê ở trong không gian bản mệnh khinh thường mắng:
- Súc sinh!
Bé gà lăn lộn trong không gian bản mệnh, nhặt lên trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ vẫn đang rung rinh.
Tiểu Hoàng Kê buồn bực nói:
- Cái tên lười này, bao giờ ngươi mới chịu ra hả? Mỗi ngày đại gia bị bọn họ khoe ân ái giày vò, ngươi mau chạy ra chia sẻ với lão tử!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Con lười đụng vỏ trứng mấy cái rồi im lặng.
- Ngươi có tin là ca ca mổ vỡ trứng của ngươi không?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại mấy tiếng vang, nhưng rất nhanh im lặng.
Tiểu Hoàng Kê trợn trắng mắt ném quả trứng sang một bên:
- Chán chết, thứ như ngươi dù nở ra cũng sẽ là đồ lười!
Bé gà không trông thấy lúc quả trứng đập xuống thì bị nứt chút xíu, kẽ nứt đầu tiên không lớn nhưng có xu thế mở rộng. Cứ theo đà này thì không lâu sau vỏ trứng sẽ vỡ ra.
Bên ngoài không gian bản mệnh, tốc độ Lý Thiên Mệnh rơi xuống hang không đáy đã lên đến nhanh nhất.
Vách núi bốn phía dường như hoàn toàn biến mất, hắn rơi vào vùng hư không vô tận, tốc độ cũng mất đi.
- Đến điểm chính giữa Viêm Hoàng đại lục và chiến trường Trầm Uyên rồi.
Từ chỗ này về sau sẽ giảm tốc độ cho đến bằng không.
Khi tốc độ càng lúc càng chậm thì Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn bầu trời chiến trường Trầm Uyên.
Nơi đó dày đặc mây đen, áng mây dày nặng hạ thấp như con cự thú.
Tia chớp lập lòe trong mây đen, vô số tia chớp thấp thoáng trong mây, bầu trời chiến trường Trầm Uyên bị vô số tia chớp bao phủ. Tia chớp có màu đen, khi xen lẫn trong mây đen thì không thấy rõ.
Tia chớp đen ở chiến trường Trầm Uyên là thứ cực kỳ nguy hiểm, nhiều đệ tử tôi luyện trong chỗ này có khi bị sấm sét đánh chết.
Đương nhiên đây là số xui, tình huống bình thường thì chỉ cần không vọt lên mây đen trên trời thì sẽ không bị tia chớp đen rậm rạp chém trúng.
Trừ tia chớp đen ra, chiến trường Trầm Uyên đồ sộ nhất là mặt trời ma.
Đó là một mặt trời màu đen, không phát ra tia sáng, ngược lại hấp thu ánh sáng.
Bầu trời đã tối, mặt trời ma đen hơn, không nhìn kỹ thậm chí không tìm thấy mặt trời ma ở đâu. Nhìn mặt trời ma lâu sẽ có cảm giác bị hút hồn, mặt trời ma như một con mắt.
Mắt của quỷ thần!
Tốc độ của Lý Thiên Mệnh giảm xuống thấp nhất, vị trí của hắn ngang với đường chân trời chiến trường Trầm Uyên.
Lý Thiên Mệnh nương vách núi bốn phía tiếp sức nhẹ nhàng nhảy lên đất màu xám đen của chiến trường Trầm Uyên.
Mộ Dương đã đến, người khác cũng tới nơi.
Mộc Tình Tình đi ở cuối cùng nhảy lên hang không đáy, đoàn người đông đủ.
- Đi, đi Úy Lam Vực!
Úy Lam Vực là một khu vực của chiến trường Trầm Uyên, đại khái đối ứng với một khối khu vực phía bắc Diễm Đô Viêm Hoàng đại lục.
Phía nam Diễm Đô tên Khương Lam Vực, ra phạm vi Diễm Đô ở chiến trường Trầm Uyên thì đằng trước là Úy Lam Vực.
Khoảng nửa ngày sau, đoàn người đến nơi.
Trên trời sấm chớp giật đì đùng, dưới đất cuồng phong rít gào, chiến trường Trầm Uyên không bao giờ là chốn bình yên, tùy thời sẽ có mãnh thú nhảy ra.
Lý Thiên Mệnh từng đi Úy Lam Vực, nhưng lần này hắn phát hiện Úy Lam Vực hơi khác.
Đằng trước là mảnh đất Úy Lam Vực.
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh thấy phía trước có lớp màng mỏng trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì khó thấy rõ.
Mộ Dương giải thích rằng:
- Đây là kết giới thiên văn, do Ngự Thú Sư Thiên Ý cảnh bài bố, người Thánh Thiên Phủ dùng kết giới thiên văn phong kín Úy Lam Vực. Chỉ có bọn họ mới làm ra công trình lớn như vậy được.
Kết giới thiên văn?
Nghe nói Thiên Ý cảnh là cảnh giới huyền diệu nhất, có nhiều thứ cần cảm ngộ. Khi đó có thể lĩnh ngộ ảo diệu thiên văn trong linh khoáng, Linh Túy, linh tai.
Lý Thiên Mệnh đã cảm thấy thiên văn vô cùng kỳ diệu từ Viêm Hoàng Thạch rồi.
Mộ Dương dặn dò:
- Sáu người có thể đi vào kết giới thiên văn kia, nhưng sau khi đi vào trừ phi Trầm Uyên Đấu Thú kết thúc, nếu không thì không thể đi ra, những người khác không vào được.
Mộ Dương thấm thía dặn cả nhóm:
- Vậy nên khi các ngươi quyết định đi vào, mặc kệ bên trong phát sinh chuyện gì thì ta đều bất lực. Dù là ta cũng không biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đã đến đây rồi thì không ai muốn lùi bước.
Mộ Dương nói:
- Đệ tử của hai Thiên Phủ khác sẽ từ quốc gia của họ đến chỗ chúng ta, bọn họ xuất phát sớm, không chừng đã vào rồi.
Lý Thiên Mệnh nghĩ đến một vấn đề:
- Vì sao ba Thiên Phủ chọn Trầm Uyên Đấu Thú ở Úy Lam Vực chỗ chúng ta?
Dù sao từ Chúc Long quốc, Thương Hải quốc đến đây phải đi chặng đường khá xa, khoảng cách trong chiến trường Trầm Uyên giống như Viêm Hoàng đại lục.
- Chuyện này thì ta cũng không biết, có lẽ liên quan đến sự kỳ diệu của Úy Lam Vực.
Khi nói câu này Mộ Dương nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh, vì hắn được đến chiến hồn Thánh Thú từ chỗ này. Y cũng liếc Mộc Tình Tình một cái.
Hai người vì chiến hồn Thánh Thú trong Úy Lam Vực mà bước lên con đường khác nhau, thú vị là bây giờ họ lại cùng nhau vào Úy Lam Vực.
Lý do vì sao chọn Úy Lam Vực thì chỉ có người của Thánh Thiên Phủ mới biết.
Mộ Dương nói:
- Đi vào từ chỗ này các ngươi sẽ xuất hiện ở vị trí khác nhau, kết giới thiên văn có hiệu quả truyền tống kèm theo, vào trong rồi các ngươi sẽ không thể kết bạn đi cùng. Nhưng mọi người dù gì đến từ cùng một Thiên Phủ, tốt nhất là giúp đỡ cho nhau, kề vai chiến đấu, hiểu chưa?
Mọi người gật đầu.
Nhưng không ai biết tình huống bên trong, dù muốn sóng vai chiến đấu cũng chưa chắc có cơ hội.