- Có người đến!
Lý Thiên Mệnh đinh ninh mình tìm chỗ không tệ, nào ngờ xui xẻo đụng phải người khác.
Có lẽ hên xui, người này tình cờ đi ngang qua.
Khi người này phát hiện Lý Thiên Mệnh thì hắn cũng đã thấy gã.
Lý Thiên Mệnh nhảy xuống cây, đứng cách mật thất nơi Tiểu Hoàng Kê luyện hóa Thần Nguyên khoảng trăm thước, chặn đường người lạ.
Người này đã đến rất gần, dù Tiểu Hoàng Kê luyện hóa Thần Nguyên tiết ra hơi thở cực nhỏ vẫn bị nhận ra.
- Sao ta cảm giác có thú bản mệnh đang luyện hóa Thần Nguyên? Luyện hóa Thần Nguyên ngay trong chiến trường Trầm Uyên, là gan to bằng trời hay không cần mạng sống?
Bịch!
Một nam nhân rơi xuống đất làm lá rụng bay lên, xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Đó là một thanh niên mặc áo gấm màu đỏ thẫm, mái tóc dài đỏ sậm, lửa đốt cháy trong đôi mắt. Hai tay của gã rất dài, cảm giác dài hơn người thường nửa thước, bàn tay rất thô to.
Người này không đẹp mắt, thậm chí hơi dữ tợn, trong mắt lộ ra hung sát khí khiến người kinh hồn táng đảm.
Mắt gã lướt qua Lý Thiên Mệnh rơi xuống chỗ Tiểu Hoàng Kê luyện hóa Thần Nguyên, xì cười:
- Ta thấy rồi, ở chỗ đó. Suy ra thú bản mệnh của ngươi là thứ nhỏ bé đến tội nghiệp. Luyện hóa Thần Nguyên cần ít nhất vài ngày, nếu ta là ngươi thì đã giấu Thần Nguyên, sẽ không nghênh ngang bày ra như hiện giờ, cho ta cơ hội tranh cướp.
Gã không biết rằng Tiểu Hoàng Kê đang luyện hóa Thần Nguyên cấp hoàng, nếu không thì đã chẳng bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Nam nhân mắt lộ tia khinh thường nói:
- Nói đi, ngươi là ai? Chu Tước quốc hay Thương Hải quốc? Thuộc tính hỏa thì chắc là Chu Tước quốc đúng không?
Vùng đất bán đảo, đa số đất nước Thương Hải quốc đều là đảo biển, hầu như không có xung đột với bên ngoài. Chúc Long quốc và Chu Tước quốc thì dựng nước bằng lửa, hai ngọn lửa không hòa hợp, suy ra người lạ này thuộc về Chúc Long quốc.
Không ngờ gã đến đây mau như vậy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trước khi hỏi thân phận của người khác hãy tự báo tên trước.
Ánh mắt Cơ Trường Viêm lạnh lùng nói:
- Ha ha, ta là Cơ Trường Viêm, thất vương tử Chúc Long quốc! Ngươi là ai?
Chỉ cần xác nhận thân phận của Lý Thiên Mệnh xong là gã ra tay ngay, chờ xác nhận thân phận không phải vì gã sợ mà muốn phán đoán nên giết hay đánh bại đối phương.
Thân phận cao, đánh bại.
Thân phận thấp, chém giết!
Với Cơ Trường Viêm thì miễn không phải là vương tử của Chu Tước quốc, dòng chính của phủ chủ Thiên Phủ thì đều có thể giết.
Khương Phi Linh hơi căng thẳng hỏi:
- Làm sao bây giờ hả ca ca? Huỳnh Hỏa đang luyện hóa Thần Nguyên, không giúp được, đối phương chắc chắn có thú bản mệnh. Bọn họ hai đánh một, bên mình không thể để họ đụng tới Huỳnh Hỏa . . .
Cục diện rất tệ cho họ, lấy một chọi hai vừa phải bảo vệ Huỳnh Hỏa, sơ sẩy một cái là kiếm củi ba năm đốt một giờ, Tiểu Hoàng Kê cũng sẽ bị thương. Tình hình hiện giờ vô cùng khó khăn cho họ.
Khi hỏi tên của Lý Thiên Mệnh thì Cơ Trường Viêm đã lấy binh khí của mình ra, đó là một thanh trường mâu rực cháy lửa, dài hơn hai thước, vảy rồng trải rộng thân mâu nóng rực.
Nhìn liền biết là thú binh ngũ giai đỉnh cấp.
Tên của binh khí này gọi là Xích Hỏa Long Mâu.
Cơ Trường Viêm chĩa binh khí về phía Lý Thiên Mệnh, lòng gã thầm mừng vì gặp đối thủ như vậy trong chiến trường Trầm Uyên, hơn nữa thú bản mệnh của đối thủ đang bận luyện hóa Thần Nguyên, tương đương với hai tay dâng Thần Nguyên cho gã.
Mắt Cơ Trường Viêm sáng rực:
- Nói mau, ngươi là ai?
Chỉ cần Lý Thiên Mệnh trả lời là gã ra tay ngay.
Trong lúc Khương Phi Linh căng thẳng thì Lý Thiên Mệnh cười đáp:
- Ta là phụ thân của ngươi, Chúc Long Vương. Nhi tử ngoan, sao mau quên phụ thân của ngươi vậy?
Cơ Trường Viêm cười gằn:
- Giỏi lắm, ta vốn đang phân vân nên đánh bại hay giết ngươi, bây giờ đã có đáp án.
Đi tới chiến trường Trầm Uyên, mọi người đều là đối thủ, có một điều bực mình là không ai biết quy tắc trò chơi là gì, tất cả tự mò mẫm.
- Thiên Chúc, mau đi ra!
Khi Xích Hỏa Long Mâu chỉ hướng Lý Thiên Mệnh, dí gần sát hắn thì một con thú bản mệnh to lớn lao ra từ người Cơ Trường Viêm.
Đó là một con rắn to, vảy giáp đỏ thẫm phủ toàn thân, nhưng nó có bốn chân với móng sắc bén. Xem đầu rắn thì trông không giống rắn mà càng như rồng thần trong truyền thuyết, chẳng qua đỉnh đầu không có sừng.
Cơ Trường Viêm cười khẩy nói:
- Đã thấy qua Địa Hỏa Chúc Long của Chúc Long Vương tộc ta chưa?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Địa Hỏa Chúc Long gì đó ta đã xem trong sách, của các ngươi không phải chúc long thật sự mà chỉ là Địa Hỏa Cầu Long, đừng tự dát vàng lên mặt mình.
Với bất cứ thành viên Chúc Long Vương tộc nào khi nghe phủ nhận thú bản mệnh của họ không phải là chúc long mà là cầu long thì đó là chuyện không thể tha thứ.
Cơ Trường Viêm nổi khùng lên, đằng đằng sát khí.
Cơ Trường Viêm lạnh lùng nói:
- Thú bản mệnh của ngươi không thể chiến đấu, ngươi hãy chờ chết đi!
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Cần gì như vậy, mọi người đều không biết quy tắc trò chơi, có lẽ giết ta chỉ tốn công. Còn Thần Nguyên bình thường này thì thú bản mệnh của ngươi đã là thú bản mệnh thất giai, không đáng lọt vào mắt ngươi.
Địa Hỏa Cầu long đúng là thú bản mệnh thất giai, cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Thiên Mệnh sẽ không nói ra đó là Thần Nguyên cấp hoàng, chứ không thì người này sẽ nổi điên ngay. Lý Thiên Mệnh muốn trước khi đánh nhau thăm dò thử xem Cơ Trường Viêm có biết quy tắc trò chơi trong Trầm Uyên Đấu Thú không, vì bây giờ hắn đang hoang mang không hiểu gì.
- Dù phí công thì ta vẫn phải giết ngươi! Giết ngươi rồi bớt một đối thủ, hơn nữa Chu Tước quốc đều đáng chết!
Từ ngàn năm qua hai nước đã ở thế không đội trời chung, trong ba nước thì Chu Tước quốc và Chúc Long quốc đấu với nhau kịch liệt nhất.
- Chết đi!
Lấy một chọi hai, Cơ Trường Viêm nắm chắc phần thắng.
- Linh Nhi, đừng sợ hắn! Có muội ở thì ta không xem như đánh một mình!
Đối mặt Cơ Trường Viêm hung mãnh tấn công, Lý Thiên Mệnh rút Xiềng Xích Viêm Long ra, ánh mắt lạnh lẽo xông lên.
Oong!
Xiềng Xích Viêm Long rung rung trên không trung phát ra tiếng ù ù khiến người da đầu tê dại.
- Vâng, ca ca!
Ban đầu Khương Phi Linh rất lo, vì nàng nhát gan khi đối mặt nhân vật hung tàn như vậy. Nhưng bị đấu chí mạnh mẽ của Lý Thiên Mệnh cảm nhiễm, nàng phồng lên can đảm, lựa chọn tin tưởng Lý Thiên Mệnh.
Hiện giờ trong chiến trường Trầm Uyên toàn là cuộc chiến sống chết.
Nàng lớn lên trong nhà ấm, khi đụng phải chém giết chính thức thì run sợ là chuyện bình thường. Có lẽ chỉ khi trong trạng thái Phụ Linh, trái tim bình ổn, ý chí bá đạo của Lý Thiên Mệnh khiến tâm thần của nàng ổn định chút ít.
- Nghe ta dặn, sử dụng trường thời gian!
Lý Thiên Mệnh vèo một tiếng va chạm với Cơ Trường Viêm trong rừng rậm.
- Biết!
Loại năng lực phong ấn thứ hai của Khương Phi Linh phát tán ra, khống chế một lĩnh vực.
Uy lực của thủ đoạn này không kém hơn Phụ Linh, trường thời gian khiến Cơ Trường Viêm như rơi vào vũng bùn.
Cơ Trường Viêm không ngờ trên thế giới còn có lực lượng về lĩnh vực thời gian, nên gã sẽ không giật mình vì bản thân và Địa Hỏa Cầu Long chậm lại, chỉ thấy ngạc nhiên vì tốc độ của Lý Thiên Mệnh quá mau.
Vì bên chậm bên nhanh, tốc độ của Lý Thiên Mệnh nhanh hơn.
Đặc biệt Thiên Chi Dực bám vào người, Lý Thiên Mệnh nhờ cánh vô hình tiếp sức, thi triển Hỏa Hồn Thiểm Ảnh thiên về tốc độ nên càng nhanh như tia chớp.
Phụ Linh, trường thời gian, Thiên Chi Dực hoàn toàn giải phóng.
Ai nói Lý Thiên Mệnh lấy một chọi hai?
Nếu không có Khương Phi Linh thì một mình Cơ Trường Viêm dư sức đánh chết Lý Thiên Mệnh, nhưng có Khương Phi Linh ở bên hắn thì mọi thứ khác đi.
- Muốn chết!
Cơ Trường Viêm tràn đầy tự tin, tay múa trường mâu thi triển Long Quyển Xuyên Hồn Thương, đây là chiến quyết cấp Nguyên cao phẩm.
Thi triển môn chiến quyết này khiến cương khí của trường mâu như vòi rồng, bóng thương đầy trời phủ lên Lý Thiên Mệnh.
Cùng lúc đó, Địa Hỏa Cầu Long chui xuống lòng đất.
Mặt đất phạm vi năm mươi thước trở nên nóng cháy, hóa thành biển lửa dưới chân Lý Thiên Mệnh.
Đây là một trong các thần thông Linh Nguyên của Địa Hỏa Cầu Long, Đại Địa Phần Hỏa!