Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 170 - Chương 170 - Người Chết Đầu Tiên Sẽ Là Ngươi!

Chương 170 - Người chết đầu tiên sẽ là ngươi!
Chương 170 - Người chết đầu tiên sẽ là ngươi!

Oong!

Lửa đốt đất đai bỗng tụ lại với nhau hóa thành những con rồng thần lao về phía Lý Thiên Mệnh, đây là thần thông thứ hai: Địa Hỏa Long Tức.

Với thân phận của Cơ Trường Viêm, thú bản mệnh thất giai của gã chắc chắn đã tế luyện đủ bảy loại thần thông Linh Nguyên.

Thủ đoạn của Địa Hỏa Cầu Long rất khó chơi, nhưng Lý Thiên Mệnh miễn dịch thuộc tính hỏa.

Miễn dịch thuộc tính hỏa không có nghĩa là Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không sợ đòn tấn công của Cơ Trường Viêm, hắn chỉ không e ngại tổn thương thuộc tính hỏa kèm theo trong đòn công kích.

Ví dụ nếu Cơ Trường Viêm một thương đâm xuyên Lý Thiên Mệnh thì hắn vẫn phải chết.

Nên Lý Thiên Mệnh khá thoải mái, Đại Địa Phần Hỏa đốt cháy người không làm hắn cảm giác bị bỏng.

Hơn nữa trong mật thất sau lưng hắn đột nhiên bay ra một quả cầu lửa bao trùm người Lý Thiên Mệnh.

Đó là thần thông Luyện Ngục Thuẫn Giáp của Huỳnh Hỏa!

Huỳnh Hỏa vẫn đang luyện hóa Thần Nguyên vậy mà vẫn giúp đỡ Lý Thiên Mệnh được, nó rất lợi hại.

Có Luyện Ngục Thuẫn Giáp khiến Lý Thiên Mệnh càng không sợ bị lửa đốt, thần thông của Địa Hỏa Cầu Long hầu như vô hiệu với hắn.

- Huynh đệ, tạ!

Lý Thiên Mệnh vốn không sợ Cơ Trường Viêm, giờ có Luyện Ngục Thuẫn Giáp của Huỳnh Hỏa thì càng chẳng ngán ai.

Khi Lý Thiên Mệnh bị nhốt trong lửa cháy dưới đất thì Cơ Trường Viêm hung ác xông lên, từng chiêu đều đâm vào chỗ hiểm.

Địa Hỏa Cầu Long thường xé rách mặt đất chui lên, nanh vuốt vận dụng thú pháp có vài lần suýt cào trúng Lý Thiên Mệnh.

- Ngươi thật sự muốn giết ta?

Chỉ là người lạ gặp gỡ, có cần căng thẳng vậy không?

Cơ Trường Viêm hung hăng nói:

- Đánh với ngươi khiến ta càng hiểu rõ hơn! Ta vốn cảm thấy nếu thân phận của đối phương cao thì đánh bại là được, nhưng bây giờ tuyệt đối không chấp nhận!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vì sao?

Cơ Trường Viêm cười lạnh một tiếng, sát khí nghịch thiên:

- Ngươi không biết suy đoán sao? Vì sao gọi là Trầm Uyên Đấu Thú? Đã là đấu thú thì cuối cùng chỉ có một người sống sót! Hoặc là ngươi chết, hoặc ta mất! Chỉ có người sống sót mới có tư cách đi Thánh Thiên Phủ! Ta không biết ngươi nghĩ sao nhưng cơ hội đặt ở trước mặt ta thì ta sẽ không nhường cho ai!

Cơ Trường Viêm vừa giết chóc vừa cười nhạt giáo dục Lý Thiên Mệnh:

- Sinh ra trong Chúc Long quốc là vận mệnh của chúng ta, có lẽ đời này chúng ta không thể đi ra khỏi đây, nhưng ta không phục! Nên trong đợt đấu thú này ta muốn giết sạch tất cả, mãi đến khi nào Úy Lam Vực chỉ còn một mình ta thì thôi. Khi đó ngươi nói xem Thánh Thiên Phủ sẽ chọn ai? Ngươi nói trò chơi này không có quy tắc? Thế thì ta cho ngươi biết, điều này là quy tắc của trò chơi!

Cơ Trường Viêm và Địa Hỏa Cầu Long phối hợp cực kỳ thô bạo, mấy lần đánh trúng Lý Thiên Mệnh, nhưng tiếc rằng không phá vỡ Luyện Ngục Thuẫn Giáp được.

Khi đã loại bỏ lửa cháy bỏng thì sức sát thương của Cơ Trường Viêm giảm xuống một bậc, cộng thêm tốc độ cũng xuống một bậc.

- Cơ Trường Viêm, ta không biết quy tắc trò chơi là cái gì, cũng không muốn suy đoán lung tung, càng không nói rằng ngươi đoán sai. Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngay từ đầu ngươi đã định giết hết mọi người để mình độc tôn Úy Lam Vực, vậy thì người chết đầu tiên sẽ là ngươi!

Khi Lý Thiên Mệnh thốt ra chữ cuối cùng thì cùng hoạt động hai tay.

Địa Hỏa Cầu Long xông lên từ dưới chân Lý Thiên Mệnh, răng bén cắn vào chân hắn.

Nhưng Lý Thiên Mệnh có Luyện Ngục Thuẫn Giáp, trong một chốc Địa Hỏa Cầu Long không thể cắn đứt, thậm chí bị Luyện Ngục Hỏa đốt bỏng đầu lưỡi.

Lòng bàn tay trái của Lý Thiên Mệnh dán sát mắt Địa Hỏa Cầu Long, bản lĩnh Mê Linh Chi Đồng bắn vào nó.

Thú Nguyên mỏng manh chảy xuôi trong tám mươi mốt sợi Huyễn Linh Mạch.

Địa Hỏa Cầu Long nhả ra.

Oong!

Bỗng có âm thanh quỷ mị vang bên tai nó, âm thanh này và hiệu quả của Mê Linh Chi Đồng chồng lên nhau tựa như ác mộng.

Tang Hồn Thất Sát, Đệ Nhất Sát!

Đinh!

Xiềng Xích Viêm Long rung rinh quất vào người Địa Hỏa Cầu Long, chớp mắt da tróc thịt bong.

Địa Hỏa Cầu Long rú lên:

- Grào!

Nó lại chui xuống lòng đất, thế này mà không chịu nhận là con giun?

Đống đất chỗ nó chui xuống đã dính đầy máu tươi.

Cơ Trường Viêm từ mé bên cạnh lao tới:

- Ngươi chết chắc rồi!

Oong!

Xiềng Xích Viêm Long lại rung rung, tiếng xé gió mang theo tiếng quỷ khóc sói tru như ác quỷ quấn người Cơ Trường Viêm.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Xiềng Xích Viêm Long quấn quanh Xích Hỏa Long Mâu, quấn thành mấy vòng, Viêm Long Nha bén nhất tựa như rắn độc quay quanh đâm vào cánh tay của Cơ Trường Viêm.

Cơ Trường Viêm ăn đau hét lên:

- A!

Cùng lúc đó, Lý Thiên Mệnh rút Xích Hỏa Long Mâu ra ném ra phía sau.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Giây sau, Địa Hỏa Cầu Long lại chui ra, nó há miệng to, lửa như dòng lũ phun hướng Lý Thiên Mệnh.

Loại thần thông Linh Nguyên thứ ba, dòng lũ lửa.

Đinh!

Xiềng Xích Viêm Long lại rung lên, âm thanh quỷ mị như bóng với hình, âm thanh tang hồn khiến Địa Hỏa Cầu Long rít gào.

Phụp!

Khoảnh khắc dòng lũ lửa phun ra thì Xiềng Xích Viêm Long đâm vào trong lửa, lần này Xiềng Xích Viêm Long cắm phập vào cổ họng Địa Hỏa Cầu Long, đâm xuyên yết hầu, đâm thủng nội tạng.

Địa Hỏa Cầu Long rú lên, mềm oặt ngã xuống đất:

- Hú ú!!!

Khi Lý Thiên Mệnh rút Xiềng Xích Viêm Long ra thì cũng kéo theo nội tạng của cự thú này.

Thần thông dòng lũ lửa cuối cùng của Địa Hỏa Cầu Long cũng tưới lên người Lý Thiên Mệnh.

Bình thường, nếu Vệ Quốc Hào đứng đây sẽ bị tưới chết, nhưng lửa mức độ này sao có thể đốt thủng Luyện Ngục Thuẫn Giáp được.

Lý Thiên Mệnh tay chân lành lặn bước ra từ lửa cháy, Luyện Ngục Hỏa đốt hừng hực khiến hắn như ma quỷ đến từ luyện ngục:

- Cơ Trường Viêm, còn muốn giết ta không?

Lý Thiên Mệnh có chuẩn tắc của mình.

Người không giết ta, ta không giết người.

Nếu người giết ta thì ta tiễn người lên trời trước.

Đây là thế giới võ đạo, mạnh ăn thịt yếu là định luật vĩnh hằng, nếu không thì sao Kim Vũ chết chứ?

Lý Thiên Mệnh chưa bao giờ cho rằng mình là người nhân từ, trong Diễm Đô có rất nhiều kẻ đáng chết. Ví dụ như Thần Diệu và Tuyết Lam, nếu Lý Thiên Mệnh không nhận ơn từ Thần Thánh thì hắn đã tiễn hai tên đó về chầu trời rồi.

Khóe mắt Cơ Trường Viêm muốn nứt ra:

- Thiên Chúc! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!

Mắt Cơ Trường Viêm đỏ ngầu lại xông lên.

Lý Thiên Mệnh cứ tưởng gã sẽ biết khó mà lui:

- Cần gì như vậy?

- Ngươi không hiểu! Trầm Uyên Đấu Thú là cuộc chiến sống chết, không ai có thể may mắn thoát khỏi! Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi vẫn ngây thơ như vậy thì cũng không đi được xa!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhưng bây giờ ngươi sắp ngã xuống.

Mắt Cơ Trường Viêm đổ huyết lệ:

- Thì sao chứ? Ta ôm lòng quyết chết đến đây, chết ở nơi này có vấn đề gì? Ta đánh giá thấp ngươi, ta đúng là kẻ thất bại!

- Vì sao?

Cơ Trường Viêm khấp huyết nói:

- Ta sinh ra trong Chúc Long quốc, chưa đầy hai mươi tuổi đã nhìn thấy cuộc đời tương lai của mình, ta không cam lòng bước trên con đường cũ của tổ tông! Ta muốn rời khỏi đây, đi xem Viêm Hoàng đại lục lớn cỡ nào, dù chết cũng không hối tiếc!

Lý Thiên Mệnh nhớ là Khương Thanh Loan cũng từng nói lời tương tự với hắn.

Những vương tử công chúa bọn họ khao khát thế giới bên ngoài mãnh liệt hơn bất cứ ai.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thôi, cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi muốn đi thì ta chừa cho con đường sống.

Cơ Trường Viêm lại xông lên:

- Ta không đi! Sao ngươi biết ta chỉ còn một mình thì không thể giết chết ngươi?

Cơ Trường Viêm đã nổi điên.

Nếu vậy thì không còn lời nào để nói.

Bình Luận (0)
Comment