Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172 - Đánh Đến Khi Nào Đầu Rơi Máu Chảy Mới Thôi! (Tt)

Chương 172 - Đánh đến khi nào đầu rơi máu chảy mới thôi! (tt)
Chương 172 - Đánh đến khi nào đầu rơi máu chảy mới thôi! (tt)

Dù biết sự thay đổi nhưng Lý Thiên Mệnh không thể sửa đổi được gì, hắn còn phải tiếp tục tìm Khương Thanh Loan.

Chưa tìm được Khương Thanh Loan, nhưng gặp hai người quen.

Thần Hạo!

Tinh Khuyết!

Không ngờ bọn họ may mắn như vậy, tình cờ gặp nhau.

Với quan hệ của hai người, khi họ kề vai chiến đấu thì ai ngăn cản được?

Khi Lý Thiên Mệnh thấy bọn họ thì họ cũng trông thấy hắn.

Hai người cười phá lên.

Hai người cùng nhau gặp Lý Thiên Mệnh lẻ loi một mình trong chiến trường Trầm Uyên?

Việc tốt như vậy làm họ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Không nói chuyện sát phạt, ít nhất họ sẽ bắt Lý Thiên Mệnh quỳ xuống đất liên tục đập đầu xin tha với họ, mãi đến khi nào đầu rơi máu chảy mới thôi.

Dưới mặt trời ma, Thần Hạo mặc áo ánh sao màu xanh thẳm, gã di truyền vẻ điển trai phiêu dật của Thần Thánh.

Mặt Thần Hạo âm u, cười nhạt nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Trùng hợp, thật là trùng hợp.

Có lẽ Thần Hạo đang nhớ lại trong Viêm Hoàng Tháp, tại Lý Thiên Mệnh mà gã bị phụ thân tát cho bạt tai, đó là sỉ nhục to lớn.

Trong khoảng thời gian Lý Thiên Mệnh nổi lên, tính tình của mẫu thân trở nên táo bạo, vui giận thất thường. Sau khi đệ đệ bị đánh bại thì hơi mất ý chí tu hành, chỉ biết ngơ ngẩn trong Viêm Hoàng học cung.

Thần Hạo cho rằng mọi thứ đều do Lý Thiên Mệnh mà ra.

Tinh Khuyết mặc giáp trụ, vóc dáng cao to vạm vỡ trông như tướng quân trên chiến trường:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi khá xui xẻo, tự mình chạy vào đường Suối Vàng.

Bọn họ là thái tử gia của Tinh Thần thương hội giàu nhất nước, từ nhỏ đã ăn ngọc mặc lụa, vươn tay là đụng tới báu vật. Giờ đến chiến trường Trầm Uyên đương nhiên có trọn bộ binh khí thích hợp với họ nhất.

Ví dụ như Thần Hạo, áo ánh sao màu xanh thẳm của gã được bện từ tơ bạc cứng cỏi, cũng là một loại thú binh phòng ngự, ít nhất cỡ ngũ giai.

Binh khí là hạn định duy nhất của Thánh Thiên Phủ, chứ không thì bọn họ đã mặc thú binh phòng ngự càng tốt hơn rồi.

Khi nói chuyện, hai người một trái một phải kẹp Lý Thiên Mệnh vào giữa.

Thần Hạo nhớ lại những xích mích, tia sáng trong mắt hóa thành kiếm bén:

- Gặp chúng ta trong chiến trường Trầm Uyên là xui xẻo lớn nhất đời ngươi!

Tinh Khuyết nói chuyện bình tĩnh nhưng nặng nề, chất chứa quyền uy không thể làm trái:

- Lý Thiên Mệnh, lần này ngươi chắp cánh cũng khó bay! Ta nói lâu rồi, nhất định sẽ cho ngươi bài học mà suốt đời ngươi không ngẩng đầu lên được, hôm nay là cơ hội tốt nhất.

Tinh Khuyết lướt qua Lý Thiên Mệnh, hỏi Thần Hạo đã vòng ra sau lưng hắn:

- Huynh đệ, chúng ta cùng lên chứ?

Mắt Thần Hạo sáng rực, sắc bén:

- Không cần, một mình ta được rồi. Có một số việc ta phải chứng minh với phụ thân của mình!

Cái tát đó đến nay vẫn làm gã đau.

- Được rồi, ta sẽ hộ pháp cho!

Tác dụng của Tinh Khuyết thứ nhất là trông chừng, cảnh giác người khác đến, thứ hai là ngăn cản Lý Thiên Mệnh đánh thua bỏ chạy.

Ánh sáng vàng lóe sáng, thú bản mệnh của gã ra khỏi không gian bản mệnh, đó là một con mãnh hổ màu vàng, cả người tỏa ánh sao màu vàng, uy nghiêm mà hung mãnh, hình thể to lớn, cao từ hai thước trở lên, dài năm, sáu thước.

Đây là một con mãnh hổ tinh thần, đặc điểm sáng nhất của nó là một sừng bén trên đỉnh đầu, một sừng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, sắc bén, tràn ngập lực lượng xuyên thấu.

Đây là thú bản mệnh thất giai hạ phẩm Kim Tinh Cự Giác Hổ, thú bản mệnh loài thú chạy hệ tinh thần.

Thú bản mệnh như thế này là chiêu bài của Tinh Phủ, năm xưa Tinh Thánh dựa vào Kim Tinh Cự Giác Hổ đột ngột nổi lên, đánh bại các đối thủ. Đến hiện giờ Kim Tinh Cự Giác Hổ của Tinh Thánh đã trưởng thành đến cực độ, thú bản mệnh của Tinh Khuyết chỉ là thú con khi so với phụ thân.

Nhưng thú con này là cự thú khi ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Tinh Thần Song Thánh năm xưa cũng được gọi là Sư Hổ Song Thánh.

Khi Tinh Khuyết cưỡi trên Kim Tinh Cự Giác Hổ chặn đường trốn của Lý Thiên Mệnh, thú bản mệnh của Thần Hạo cũng xuất hiện ở trước mắt hắn.

Thú bản mệnh Lục Tinh Diệu Sư của đệ đệ của gã đã rực rỡ chói lòa, nhưng thú bản mệnh của Thần Hạo càng mạnh hơn.

Đó là một con sư tử đực tinh thần to hơn, lông toàn thân lấp lánh ánh sao. Dễ thấy nhất là phần xương hông mọc một đôi cánh lớn, khi giương rộng thì lớn bằng chim đại bàng tám cánh vàng.

Đây là thú bản mệnh thất giai hạ phẩm Thất Tinh Dực Sư.

Những thiên tài Thiên Phủ tham dự Trầm Uyên Đấu Thú đều có thú bản mệnh thất giai, cơ bản toàn là hạ phẩm.

Dù là hạ phẩm thì vẫn hơn hẳn thú bản mệnh lục giai.

Cách biệt thượng trung hạ phẩm trong Vương Thú là rất lớn, nếu sở hữu Vương Thú từ trung phẩm trở lên thì cấp bậc thiên tài của họ sẽ còn lên cao nữa.

Đương nhiên tuy có hai cánh thì Thất Tinh Dực Sư vẫn là thú bản mệnh loài thú chạy hệ tinh thần.

Hai con này đều là Vương Thú.

Bất cứ thú bản mệnh cấp bậc Vương Thú nào khi trưởng thành đến tột độ thì đều là cường giả đỉnh cao nhất Chu Tước quốc.

Hiện giờ Tinh Khuyết cưỡi trên Kim Tinh Cự Giác Hổ, chăm chăm theo dõi Lý Thiên Mệnh. Thần Hạo và Thất Tinh Dực Sư cùng nhau lấn áp Lý Thiên Mệnh.

Thần Hạo không chỉ có áo ánh sao màu xanh thẳm, trong tay còn cầm thanh trường kiếm lấp lánh.

Trên trường kiếm khảm bảy viên đá quý rực rỡ, đá quý bắn ra cương khí sắc bén.

Đây là thú binh ngũ giai đỉnh cấp Thất Tinh Huyền Kiếm, thất tinh cương khí trên thanh kiếm được di dời từ một loại linh tai hiếm thấy, có sức sát thương đáng sợ.

Dưới một đường kiếm, tảng đá vỡ vụn!

Thần Hạo mặc áo ánh sao, cầm Thất Tinh Huyền Kiếm, khống chế Thất Tinh Dực Sư, mắt bắn ra tia sáng sao, khóe môi cong lên xông về phía Lý Thiên Mệnh.

Thần Hạo cười khẩy nói:

- Lý Thiên Mệnh, sau trận chiến này ngươi sẽ bò ra Úy Lam Vực!

Thất Tinh Huyền Kiếm đã bao phủ trên đầu Lý Thiên Mệnh.

- Ai chẳng biết phét lác?

Đối mặt bọn họ trào phúng châm biếng, cười nhạo đinh ninh chắc chắn hạ gục được hắn, Lý Thiên Mệnh không hứng đấu võ mồm với họ.

Hắn chỉ muốn nói một câu:

- Tiếc rằng nơi này là chiến trường Trầm Uyên, Tuyết Lam không thể thấy tận mắt ta cho các ngươi biểu diễn ăn phân chó ở trước mặt ta!

Nếu Tuyết Lam nhìn thấy thì mới sung sướng, nhưng cũng không sao, chờ Thần Hạo, Tinh Khuyết sưng mặt bò ra ngoài thì Tuyết Lam, Nguyên Ngu phu nhân vẫn sẽ trông thấy.

Lý Thiên Mệnh không khách khí nữa!

Lý Thiên Mệnh híp mắt, khóe môi cong lên:

- Huỳnh Hỏa, Linh Nhi, trợ giúp ta nghiền áp bọn họ, đánh sưng mặt họ!

Muốn khoe đẹp trai với hắn hả?

Tiểu Hoàng Kê bay lên, nhìn Thất Tinh Dực Sư chằm chằm:

- Gai mắt hai tên khốn này lâu rồi, làm thịt chúng!

Dựa vào cái gì con này oách dã man con ngan, còn nó thì cưng muốn xỉu?

Huỳnh Hỏa này cũng muốn oách!

Bé gà càng nghĩ càng giận, chỉ có thể dùng bạo lực bày ra vẻ đẹp giống đực của mình.

Tinh Khuyết không định giúp đỡ?

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, nếu vậy thì chẳng khác nào cho hắn cơ hội đánh bại từng tên. Hắn phải cảm tạ hai vị kia đối diện với hắn mà vẫn tự phụ như vậy.

Hắn đã mạnh hơn ba phần so với lúc đánh bại Vệ Quốc Hào, sức mạnh đến từ huyết mạch của Tiểu Hoàng Kê lột xác. Thần thông mới của gà con cũng lợi hại hơn áo ánh sao, giáp khóa.

Luyện Ngục Thuẫn Giáp!

Tiểu Hoàng Kê rất hiểu chuyện, vừa bắt đầu chiến đấu là nó phun luồng lửa nóng cháy, lửa hóa thành hình tròn to lớn đánh vào người Lý Thiên Mệnh, sau đó hóa thành bộ chiến giáp lông chim lửa bao phủ toàn thân, phần mắt cũng phủ một lớp Luyện Ngục Hỏa.

Luyện Ngục Hỏa này chẳng những bảo vệ Lý Thiên Mệnh còn có thể đốt cháy đối phương.

Khi Lý Thiên Mệnh cầm Xiềng Xích Viêm Long, Luyện Ngục Hỏa lan tràn trên sợi xích, hắn bây giờ hóa thành chiến thần lửa.

Tiểu Hoàng Kê tự nhiên cũng khoác lên Luyện Ngục Thuẫn Giáp, biến thành gà chiến lửa.

Bình Luận (0)
Comment