Khi Nguyệt Linh Cơ vừa nhảy lên hoàn toàn không có chỗ mượn sức, bị Tiểu Hoàng Kê phun ra phượng hoàng lửa phà Luyện Ngục Hỏa buộc rớt xuống dưới.
Khi Nguyệt Linh Cơ rơi xuống thì Lý Thiên Mệnh đã kéo Phong Tuyết Ly Long lên cao hơn hai trăm thước.
Nguyệt Linh Cơ ngẩn ngơ, nàng chưa bao giờ gặp thủ đoạn chiến đấu như vậy. Quan trọng là bây giờ nàng chỉ có thể ở bên dưới giương mắt nhìn lên.
Ai mà biết đối thủ sẽ là người chim biết bay chứ?
Trên bầu trời, Lý Thiên Mệnh linh hoạt nhiều biến khiến người hộc máu.
Nguyệt Linh Cơ đứng trên đảo, tức giận đến nỗi thân thể mềm mại run rẩy:
- Phong Âm, mau xuống dưới!
Phong Tuyết Ly Long tức giận rít lên, điên cuồng vùng vẫy, nhưng càng giãy dụa thì Xiềng Xích Viêm Long càng cắt sâu vào thịt. Hơn nữa Lý Thiên Mệnh quấn xích mấy vòng trên người nó.
Tiểu Hoàng Kê đã lao đến.
- Lão tử cưỡi rồng lên trời!
Trong khi Lý Thiên Mệnh ghì chặt Phong Tuyết Ly Long không cho nó lao xuống, Tiểu Hoàng Kê bám trên lưng nó, dùng Tam Dương Trọng Trảo xé vảy rồng, cào rách thịt.
- Hãy gọi ta là đại hiệp Lột Da Rút Gân! Để xem gân rồng của ngươi nằm ở đâu!
Câu này thốt ra làm Phong Tuyết Ly Long run rẩy, nếu bị bứt đứt gân rồng thì nó hoàn toàn tàn phế.
Nguyệt Linh Cơ ở bên dưới đỏ mặt tía tai tức giận quát:
- Ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi là ai thì cũng chết chắc rồi! Ngươi có giỏi thì xuống dưới cho ta!
Lý Thiên Mệnh như không nghe thấy lời uy hiếp của Nguyệt Linh Cơ, chiến đấu là phải phát huy ưu thế, quan trọng là thủ đoạn. Nếu có cách đánh bại đối thủ gọn nhẹ thì vì sao phải liều mạng sống chết?
Đó là hành vi của kẻ ngốc.
Bị Nguyệt Linh Cơ hăm dọa, Lý Thiên Mệnh cười lạnh.
- Hãy xem Nông Phu Tam Quyền của ta!
Còn nhớ Thanh công chúa hay trào phúng hắn là nông dân, hôm nay cho Phong Tuyết Ly Long nếm Nông Phu Tam Quyền của hắn.
Thật ra là chiêu Tam Dương Trọng Quyền.
Lý Thiên Mệnh kìm chặt Phong Tuyết Ly Long, trong khi Tiểu Hoàng Kê xé xuống mấy chục miếng vảy rồng làm nó đau đớn lăn lộn, mất hết bá khí, không có chút long uy thì Lý Thiên Mệnh đấm liên tục ba cú vào trán của nó.
Binh!
Bốp!
Bùm!
Phong Tuyết Ly Long ăn ba đấm thoáng chốc mềm oặt.
- Mặc kệ ngươi là sư tử, rồng thần gì đó đều phải chịu thua!
Ba đấm liên tục làm Phong Tuyết Ly Long rên rỉ, người run bần bật, máu tươi đầm đìa, hấp hối.
Nó đã nhận đãi ngộ giống như Nộ Hải Long Kình của Thần Hạo.
Nhờ vào Thiên Chi Dực siêu phàm đánh bại từng mục tiêu đúng là tuyệt vời vô cùng.
Khi Phong Tuyết Ly Long mềm nhũn như con cá bị Lý Thiên Mệnh xách ngược, Nguyệt Linh Cơ ở bên dưới chỉ có thể vừa chửi rủa vừa nhảy loi choi.
Hết cách, chân ngắn là nguồn gốc tội lỗi, ai kêu Lý Thiên Mệnh có thể bay lượn trong mây làm chi?
- Nguyệt Linh Cơ, có phục không?
Lý Thiên Mệnh không giết Phong Tuyết Ly Long, hắn biết chừng mực.
Đầu tiên, có người quan sát cuộc chiến này, giết người sẽ có rắc rối.
Thứ hai, tình nghi Nguyệt Linh Cơ là ứng cử viên định sẵn, có móc nối gì đó với Thánh Thiên Phủ, xung động giết chết thú bản mệnh của nàng thì sẽ gặp rắc rối.
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn hạng nhất, muốn lấy Thần Nguyên cấp huyền, trong trường hợp này không cần phải giết người.
Nguyệt Linh Cơ tức xanh mặt:
- Ta không phục! Phế vật nhà ngươi chỉ có thể ỷ vào cách vô sỉ này đánh bại thú bản mệnh của ta, ngươi không xứng làm nam nhân!
Mới rồi Nguyệt Linh Cơ còn khinh miệt trêu đùa, bây giờ nàng chỉ có thể tức run người, sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi rồi lại không làm gì Lý Thiên Mệnh được.
- Ngươi cũng sử dụng thú binh lục giai, lại còn chỉ hưu bảo ngựa, cãi chày cãi cối! Nếu ngươi không phục thì hôm nay ta sẽ đánh đến khi nào ngươi phục thì thôi!
Lý Thiên Mệnh ném ra Xiềng Xích Viêm Long, thân thể khổng lồ của Phong Tuyết Ly Long rơi thẳng xuống chỗ Nguyệt Linh Cơ.
Phong Tuyết Ly Long đã bị thương, không thể nào chiến đấu tiếp nữa, nên Nguyệt Linh Cơ đành ôm mối hận cho nó vào không gian bản mệnh tĩnh dưỡng. Trong hoàn cảnh đặc biệt ở không gian bản mệnh ít ra làm chậm lại tình hình vết thương ác hóa.
Hơn nữa thú bản mệnh đến đẳng cấp này đều có năng lực phục hồi thân thể rất mạnh, miễn không đánh tiếp thì đủ sức thoát khỏi nguy hiểm mạng sống.
Nhưng Nguyệt Linh Cơ sẽ phải đối diện Lý Thiên Mệnh và thú bản mệnh của hắn.
Nguyệt Linh Cơ híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta biết ngươi là ai, thú bản mệnh là gà con, nhân vật rất đặc biệt, tên là Lý Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Cũng thông minh đấy.
Nguyệt Linh Cơ nói:
- Kẻ tồi tệ vô sỉ như ngươi chỉ dám vây công thú bản mệnh của ta, ngươi không có tư cách giao phong với ta. Giờ ngươi còn muốn hai đánh một, vây công ta, dù ngươi thắng thì ta cũng không thừa nhận bị ngươi đánh bại!
- Ai nói ta muốn vây công ngươi? Dù ngươi cầm thú binh lục giai, ta đấu một mình với ngươi, đỡ khỏi phải ngươi thua rồi chí chóe lên như bà tám!
Mắt Nguyệt Linh Cơ sáng rực gặn hỏi:
- Ngươi nói có thật không?
- Nếu không thì sao?
Nguyệt Linh Cơ âm trầm lạnh lùng nói:
- Ha ha, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Lý Thiên Mệnh không đáp lại Nguyệt Linh Cơ, quay sang nói với Huỳnh Hỏa:
- Huỳnh Hỏa, qua một bên chơi đi.
Gà con cười xấu xa:
- Nhớ tét nát mông của nàng ta.
Luyện Ngục Thuẫn Giáp vẫn rực cháy trên người Lý Thiên Mệnh, tính ra thì coi như Tiểu Hoàng Kê còn giúp đỡ hắn.
Gặp đối thủ như vậy, Lý Thiên Mệnh phải làm nàng ta tâm phục khẩu phục, chứ không thì khó khiến Nguyệt Linh Cơ tự nguyện lấy ra Hải Long Thiên Trụ.
Dù Thần Nguyên cấp huyền này không thích hợp với mình nhưng sau này có thể trao đổi với thứ khác, rồi sẽ đụng phải thú bản mệnh hệ băng thủy sở hữu Thần Nguyên lửa.
Giờ phút này, Nguyệt Linh Cơ đã rất sốt ruột.
Vì trả thù, vì giết chết Lý Thiên Mệnh, nàng không chờ đợi lâu thêm một giây nào nữa.
Nhìn từ góc độ khác, Nguyệt Linh Cơ dám ngang nhiên giết người như vậy chứng minh nàng có đặc quyền. Đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không phải bản thân nàng nguy hiểm mà tồn tại đứng sau lưng nàng nguy hiểm, bóng ma khiến người không dám tưởng tượng.
Nhưng vì Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh không có sự lựa chọn nào khác.
Nếu không thì đụng phải đối thủ quen thói giết chóc như vậy Lý Thiên Mệnh đã giết Phong Tuyết Ly Long, rồi cùng Tiểu Hoàng Kê giết chết Nguyệt Linh Cơ rồi.
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn cứu Vệ Tịnh, hắn không mong gây thêm rắc rối gì.
Keng!
Phong Cửu Kiếm, Băng Phong Vạn Lý kiếm quyết, Nguyệt Linh Cơ song kiếm hợp bích.
Lý Thiên Mệnh bỗng di chuyển, hắn ở trong trường thời gian nhanh kinh khủng.
- Mở to mắt!
Hắn bỗng sử dụng Mê Linh Chi Đồng, sau đó dùng Tang Hồn Thất Sát.
Đệ Nhất Sát!
Đệ Nhị Sát!
Đệ Tam Sát!
Quỷ khóc sói tru, oan hồn lấy mạng, âm thanh quỷ dị mà thê lương văng vẳng, phối hợp với Mê Linh Chi Đồng thì càng quỷ quyệt hơn.
Con mắt, lỗ tai cùng rơi vào mê huyễn.
Nguyệt Linh Cơ đang phải chịu đựng thử thách chưa từng có.
Đệ Tứ Sát!
Đệ Ngũ Sát!
Đệ Lục Sát!
Quan trọng là tiên pháp của Tang Hồn Thất Sát cũng cực kỳ hung mãnh, chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước.
Liên tục sáu lần, sắc mặt Nguyệt Linh Cơ tái nhợt bị kẹt trong thế công cuồng bạo của Lý Thiên Mệnh, kiếm quyết giết chóc của nàng chỉ có thể dùng để bảo vệ mạng sống.
Keng keng keng!
Binh khí va chạm, thú binh lục giai đón đỡ công kích như bão tố giông gió cũng chỉ đến thế là cùng.
Đệ Thất Sát!
Chiêu cuối cùng cũng là tinh hoa thật sự của Tang Hồn Thất Sát.
Chiêu này như rồng độc rời khỏi hang, bắn nhanh xuyên qua kiếm quyết.
Bốp!
Nguyệt Linh Cơ hét lên, bị quất bay, song kiếm bay ra từ hai tay cắm phập xuống mặt đất đất.
Khi Nguyệt Linh Cơ ngước đầu lên thì Lý Thiên Mệnh đã ở ngay trước mắt.