Vèo!
Giây sau, Xiềng Xích Viêm Long nhanh chóng quấn lấy eo Nguyệt Linh Cơ.
Lý Thiên Mệnh trói chặt nàng, siết chặt lộ đường cong thân thể khiến người xấu hổ.
Bộp!
Lý Thiên Mệnh kéo nàng lại gần, đập xuống đất.
Nguyệt Linh Cơ cảm giác thân thể rã rời, phun ra búng máu, mặt trắng bệch.
- Thần Nguyên cấp huyền của ta!
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng luồn tay vào ngực Nguyệt Linh Cơ, sờ soạng, chướng ngại vật rất lớn, ngăn cản bàn tay của hắn tìm kiếm.
Lý Thiên Mệnh sờ soạng một lúc rốt cuộc moi ra Hải Long Thiên Trụ.
Lấy được thần vật như vậy đương nhiên phải nhanh chóng giấu đi, đây là báu vật gần như sánh bằng chiến hồn Thánh Thú, giờ nó đã rơi vào tay hắn.
Khoảnh khắc cầm lấy Hải Long Thiên Trụ, Lý Thiên Mệnh cảm giác sướng lên mây.
Trong người hắn bỗng vang lên giọng ghen tuông của Khương Phi Linh:
- Ca ca đang mò cái gì vậy?
Hóa ra nàng cũng biết ghen.
- Hải Long Thiên Trụ.
Khương Phi Linh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ca ca sờ kết giới thiên văn thì đúng hơn!
Kết giới thiên văn?
Nửa hình tròn, giống thật.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Hiểu lầm rồi, vì Hải Long Thiên Trụ này hơi nhỏ nên khó tìm . . .
Trời làm chứng, hắn tuyệt đối không cố ý.
Khương Phi Linh vẫn hơi tức giận:
- Không thèm để ý ca ca nữa!
Lý Thiên Mệnh sốt ruột giải thích:
- Linh Nhi, đừng giận mà, ta thật sự không cố ý, ta . . . ta chỉ có hứng thú với kết giới thiên văn của muội thôi!
- . . .
Tuy Khương Phi Linh không nói chuyện nhưng sao cảm giác tiểu cô nương đang thẹn thùng?
Trời hỡi, trên đời này không lẽ chỉ có chính mình là thuần khiết sao?
Lý Thiên Mệnh không phục.
- Lấy Hải Long Thiên Trụ đi rồi, đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú chắc đã thuộc về ta.
Hắn ngước đầu lên, kết giới thiên văn đã thu hẹp vào hồ Vạn Đảo, phỏng chừng trong vòng nửa ngày kết giới sẽ hoàn thành thu hẹp.
Kết giới thiên văn . . . a, qua đối thoại vừa rồi thì hết dám dùng từ kết giới thiên văn, nói ra là thấy tim đập chân run rất xấu hổ.
May mắn Tiểu Hoàng Kê không nghe thấy hai người nói chuyện, chứ không thì sẽ bị nó cười nhạo cả đời.
Lúc này biểu tình vừa tức giận vừa bất lực của Nguyệt Linh Cơ đang bị trói là giải thoát Lý Thiên Mệnh khỏi lúng túng.
Lý Thiên Mệnh sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi:
- Quang minh chính đại đánh bại ngươi, chịu phục chưa?
Nguyệt Linh Cơ táo bạo quát:
- Ta không phục! Nếu không phải ngươi gian lận đánh bại Phong Âm của ta trước thì ngươi không thể nào thắng ta, thú bản mệnh của ngươi là phế vật!
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi nói:
- Bị điên à? Mắc mớ gì nhục nhã ta? Ta chỉ là con gà bên đường.
Lý Thiên Mệnh lười cãi lại nàng:
- Mặc kệ ngươi có phục hay không, tóm lại ta đã lấy được Hải Long Thiên Trụ, đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú là ta, ngươi phục hay không đều không ảnh hưởng gì.
Lý Thiên Mệnh cất kỹ Hải Long Thiên Trụ, hắn không tin sau khi sở hữu Thần Nguyên cấp huyền, rõ ràng hắn là hạng nhất rồi mà Nguyệt Linh Cơ vẫn được chọn ngầm.
Có người đang xem đây.
Nguyệt Linh Cơ cười nhạt, mắt nàng lạnh băng nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ha ha, thả ta ra, ta đi.
Lý Thiên Mệnh liếc nàng một cái.
Bị hắn đánh bại khiến Nguyệt Linh Cơ táo bạo, bất lực, khuất nhục, khó chịu, thậm chí mặt mày xanh mét, tức run người.
Hại nàng đánh mất Hải Long Thiên Trụ, làm thú bản mệnh của nàng bị thương nặng.
Mạng sống của mẫu thân quan trọng hơn, Hải Long Thiên Trụ đã vào tay, cũng không phải kẻ thù không đội trời chung, tốt nhất đừng gây thêm chuyện.
Lý Thiên Mệnh biết những người khác đều thấy hắn đánh bại Nguyệt Linh Cơ, nếu đến mức này rồi nàng vẫn là người được chọn sẵn, trừ phi Thánh Thiên Phủ giết tất cả, để một mình nàng sống sót ra ngoài, nếu không thì sẽ có người lên tiếng.
Chắc tình huống đó sẽ không xảy ra.
Lý Thiên Mệnh không biết nhiều về Thánh Thiên Phủ, nhưng tóm lại là một nơi khổng lồ, đáng sợ, nguy nga.
Cho nên Lý Thiên Mệnh cởi trói cho Nguyệt Linh Cơ.
Nguyệt Linh Cơ khó khăn bò dậy, âm trầm cười:
- Ha ha ha!
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Ngươi bị đau răng hay sao mà cười kiểu đó?
- Lý Thiên Mệnh, ngươi sẽ hối hận.
Nguyệt Linh Cơ nói xong câu đó thì dứt khoát xoay người đạp trên mặt nước đi xa.
Kết giới thiên văn đã thu hẹp vào hồ Vạn Đảo, nhưng trong đảo còn chỗ ẩn náu.
- Hối hận?
Câu cuối cùng của Nguyệt Linh Cơ cho Lý Thiên Mệnh tín hiệu kỳ lạ.
Trầm Uyên Đấu Thú chưa biết này sẽ còn biến động gì sao?
Mộ Dương đã dặn là xem nhạt hạng nhất, đặt nặng mạng sống lên hàng đầu.
Giờ mình đã khuất phục quần hùng, chắc đủ tư cách được hạng nhất rồi, Nguyệt Linh Cơ cũng đã cụp đuôi rời đi, còn ai tranh giành nữa?
- Chờ đến buổi chiều sẽ công bố kết quả định sẵn.
Tiếp theo là chờ đợi, đợi kết giới thiên văn dồn mọi người tụ tập lại một chỗ.
Lý Thiên Mệnh nhìn phương hướng nhóm Mặc Lâm, ba người đều xem hắn chiến đấu.
Hiển nhiên Thần Hạo, Tinh Khuyết từ nay về sau đã hoàn toàn mất dũng khí so đấu với hắn. Sau khi trở về, Tuyết Lam sẽ biết bọn họ thua thảm cỡ nào, Lý Thiên Mệnh thì lấy được vinh dự cao nhất Trầm Uyên Đấu Thú.
Bây giờ còn một việc không xác định là Khương Thanh Loan.
Lý Thiên Mệnh không cần sợ cao điệu, hắn nhìn bốn phía, hỏi:
- Khương Thanh Loan, nàng có ở đây không? Có thì đến tìm ta!
Giọng của Lý Thiên Mệnh vang vọng khắp kết giới thiên văn.
Nói thật là thốt ra câu này xong Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đều hồi hộp, vì càng không có đáp lại càng chứng minh Khương Thanh Loan đã chết.
Chỉ có người chết mới không đáp lại, người sống chắc chắn sẽ xuất hiện.
Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây.
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, trái tim run rẩy càng kịch liệt.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, thiếu nữ thường đấu võ mồm với hắn, tuy thường cãi nhau nhưng không làm sứt mẻ tình cảm giữa họ.
Bây giờ rất có thể nàng đã chết.
Đừng nói Khương Phi Linh không chịu nổi, Lý Thiên Mệnh cũng không chấp nhận được.
Trong thiên địa một mảnh tĩnh mịch.
Sóng ngầm hung dũng chợt bùng nổ.
Một giọng nữ êm tai vang lên trong thiên địa:
- Khương Thanh Loan à, ngươi sẽ không còn thấy nàng ta nữa.
Lý Thiên Mệnh vụt quay đầu, hắn quen thuộc giọng nói này hơn ai hết. Dù giọng nói hơi khàn, hụt hơi nhưng hắn vẫn nhận ra ngay.
Dù có hóa thành tro Lý Thiên Mệnh cũng nhận biết giọng này thuộc về ai.
Mộc Tình Tình!
Từ khi vào chiến trường Trầm Uyên thì Lý Thiên Mệnh luôn tìm cơ hội lấy mạng của nàng ta, không ngờ chờ tới bây giờ, cuối cùng nàng cũng xuất hiện.
Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh quay đầu lại, hắn thấy một thiếu nữ áo áo trắng chân trần ngồi trên tảng đá trong góc hồ Vạn Đảo.
Sắc mặt của thiếu nữ áo trắng trắng bệch, nàng gầy yếu rất nhiều, thoạt trông da bọc xương, nhưng dấu ấn màu tím ở giữa trán thì sáng chói.
Đặc biệt khi nàng đứng dậy, ánh sáng tím bắn xuyên thiên địa.
Thiếu nữ áo trắng đứng lên, trông như người điên:
- Lý Thiên Mệnh, nghe thấy không? Nàng ta chết rồi, bị ta giết, giống như khi ta kêu Lâm Tiêu Đình giết chết Kim Vũ vậy!
Tuyên cáo này như tiếng sét giữa trời xanh đối với Khương Phi Linh, nàng hoàn toàn luống cuống:
- Thanh Nhi!
Lý Thiên Mệnh cảm giác tình trạng Phụ Linh của nàng cực kỳ không ổn định. Phụ Linh kích thích Lý Thiên Mệnh vào tình trạng cuồng bạo, bây giờ Khương Phi Linh cũng đã phát cuồng, lực lượng trong người hắn càng táo bạo, hung mãnh hơn, như trời long đất lở.
- Linh Nhi, bình tĩnh đã, lời nàng ta nói chưa chắc là sự thật!
Lý Thiên Mệnh thông cảm cho Khương Phi Linh, trước khi thấy xác Khương Thanh Loan, hắn chỉ có thể an ủi như vậy.
Từ mặt khách quan thì Khương Thanh Loan thật sự dữ nhiều lành ít.
Hết cách, quy tắc của Trầm Uyên Đấu Thú là như thế. Ngày Khương Thanh Loan chọn đi vào thì phải sẵn sàng tinh thần bị người lặng lẽ giết chết.