Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199 - Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ

Chương 199 - Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ
Chương 199 - Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ

Khương Thanh Loan đã sớm thay đổi cái nhìn về Lý Thiên Mệnh, khi hắn nói Khương Phi Linh là bạn gái của mình thì nàng cũng không có phản ứng mãnh liệt gì.

Khương Thanh Loan nói:

- Coi như ngươi giỏi, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là ta đồng ý cho ngươi lừa gạt Linh Nhi.

Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:

- Ai cần nàng đồng ý? Nàng là cái thứ gì chứ?

Khương Phi Linh cười trộm:

- Ca ca không được nói chuyện như vậy với Thanh Nhi!

- Lười tán dóc với ngươi.

Hiện giờ Khương Thanh Loan cần ưu tiên hồi sức, đợi lát nữa rời khỏi chiến trường Trầm Uyên, với điều kiện sức khỏe của nàng có lẽ sẽ cần nhờ Lý Thiên Mệnh cõng nàng rời đi.

Dù sao không thể trông cậy vào Tiểu Hoàng Kê.

Khương Thanh Loan hỏi:

- Tình huống Trầm Uyên Đấu Thú như thế nào rồi?

Lý Thiên Mệnh kể lại việc đã xảy ra.

Khương Thanh Loan vừa mừng vừa thầm lo cho hắn:

- Nói vậy là tiểu tử nhà ngươi đã lấy được hạng nhất Trầm Uyên Đấu Thú, và cả Thần Nguyên cấp huyền? Tức quá đi, vì sao ngươi được nhiều tạo hóa như vậy? Sau này ngươi sẽ đi Thánh Thiên Phủ đúng không? Lý Thiên Mệnh, chúc mừng ngươi một bước lên trời. Rốt cuộc tên tai họa nhà ngươi sắp đi, nói trước là đừng hòng mang Linh Nhi của ta đi theo!

Khương Thanh Loan không nỡ xa Khương Phi Linh, cũng sợ Lý Thiên Mệnh không che chở tốt cho nàng ấy, dù sao đâu ai biết trước thế giới bên ngoài có gì.

Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:

- Vẫn chưa xác định, ai biết Trầm Uyên Đấu Thú này thế nào.

Nhưng Lý Thiên Mệnh nắm chắc khoảng chín mươi phần trăm, dù sao Thần Nguyên cấp huyền nằm trong tay hắn.

Mặc Lâm cười nói:

- Dù nói sao thì ta cũng chúc mừng Thiên Mệnh sư đệ trước, sau này ngươi là đệ tử của Thánh Thiên Phủ, nhớ là tu thành công rồi hãy thường xuyên trở về thăm phàm phu tục tử chúng ta.

Thần Hạo và Tinh Khuyết giữ im lặng, nhưng tâm tình của họ rất phức tạp và đặc sắc.

Dù Lý Thiên Mệnh không nói gì nhưng mặt bọn họ vẫn nóng ran, đặc biệt khi hai người nhìn nhau, nhớ lại mình từng trào phúng hắn, trong lòng họ cực kỳ lúng túng, muốn tìm cái lỗ chui vào cho rồi.

Bọn họ không dám tưởng tượng sau khi ra ngoài sẽ đối diện ánh mắt tràn ngập hy vọng của mẫu thân mình như thế nào.

Các mẫu thân chờ đợi hai người vào Thánh Thiên Phủ, giờ bảo họ nói rằng hai người vây công Lý Thiên Mệnh nhưng ngược lại bị đánh bầm dập? Nói rằng Lý Thiên Mệnh trở thành đệ tử của Thánh Thiên Phủ, một bước lên trời?

Tuyết Lam sẽ nghĩ như thế nào?

Thần Hạo và Tinh Khuyết không dám tưởng tượng, áp lực lớn như núi.

Kết giới thiên văn biến mất chứng minh Trầm Uyên Đấu Thú đã kết thúc.

Lý Thiên Mệnh nhìn quét xung quanh, những người khác đâu?

Nhìn khắp nơi chỉ thấy một nam một nữ đứng ở phía xa, họ ăn mặc theo phong tục Chúc Long quốc.

Lúc nãy Thần Nguyên cấp huyền ra đời, hai người cố nén không lộ mặt ra nên còn sống sót.

Hình như không còn ai khác nữa, bảy người Thương Hải quốc chắc đã chết hết. Chúc Long quốc chỉ còn một nam một nữ này cộng với Nguyệt Linh Cơ, bốn người khác đã chết.

Sáu người tham gia chiến đấu của Chu Tước quốc thì rất thần kỳ, Mặc Lâm được cứu, Tinh Khuyết và Thần Hạo nhận hèn, Khương Thanh Loan bị bắt cóc, tổng kết lại là không có người nào chết.

Người hấp hối gần chết nhất là Mộc Tình Tình đã hôn mê, kéo dài hơi tàn.

Thiếu niên Chúc Long quốc may mắn sống sót hâm mộ nói:

- Lý Thiên Mệnh, chúc mừng ngươi được đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú, trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ.

- Chúc mừng, Chu Tước quốc các ngươi rất may mắn, chúng ta chỉ còn lại hai người.

- Thương Hải quốc là thảm nhất, hình như không còn ai sống sót.

Mộc Tình Tình giết hai người, mới rồi Nguyệt Linh Cơ cũng giết hai người, ba người khác hoặc là bị nàng ta giết, hoặc đã chết trong tay người khác.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nguyệt Linh Cơ không phải là người của Chúc Long quốc các ngươi sao?

Thiếu niên Chúc Long quốc trả lời:

- Nàng ta đột ngột được thêm vào danh ngạch thôi, nghe đồn là con cháu của gia tộc lánh đời trong Chúc Long quốc ta, nhưng trước kia ta chưa từng gặp.

Phía xa bỗng vọng đến giọng nói âm trầm:

- Kẻ lắm miệng sẽ không có mạng sống.

Thì ra là Nguyệt Linh Cơ.

Nàng đã thua trận, bỏ đi sang góc quan sát, giờ chịu lộ mặt ra.

Có tổng cộng chín người sống, mười một người chết.

Lý Thiên Mệnh giết một người, Nguyệt Linh Cơ khoe đã giết tám người, vậy tính ra Mộc Tình Tình giết hai người là Cô Tô Vũ và Lý Thanh Thành.

Bị Nguyệt Linh Cơ hăm dọa, hai người sống sót của Chúc Long quốc ngậm miệng lại.

Nguyệt Linh Cơ cười lạnh liếc Lý Thiên Mệnh một cái, khoanh tay trước ngực đứng trên một hòn đảo.

Qua khoảng hai mươi giây, có hai luồng sáng từ chân trời chiến trường Trầm Uyên bay tới.

Oong!

Hai người xuất hiện trước mắt cả nhóm.

Đó là hai người trung niên, một nam một nữ, họ đều là cường giả tuyệt đỉnh.

Nam nhân mặc trường bào màu đen, ánh mắt sắc bén, như có ngọn lửa đen bốc cháy trong tròng mắt.

Nữ nhân mặc trường bào màu trắng che kín thân thể mềm mại thướt tha, mặt lạnh lùng, nét mặt cứng nhắc, toát ra khí lạnh ngăn cách người khác.

Hai nhân vật như vậy xuất hiện khiến mọi người căng thẳng trong lòng, khí tràng của họ mạnh mẽ như thế thì rõ ràng là đến từ Thánh Thiên Phủ.

Tức là hai người sắp xếp Trầm Uyên Đấu Thú này.

Thân phận của họ cao quý, khí tràn khủng bố, chỉ một ánh mắt đủ khiến người trẻ tuổi không dám nói lời nào.

Lý Thiên Mệnh biết hai vị này là cường giả mà hắn hiện tại chưa thể chạm tới, nhóm Mộ Dương cũng phải kính sợ, dù sao họ đến từ Thánh Thiên Phủ, là tổng bộ của Thiên Phủ.

Nam nhân mở miệng nói:

- Các ngươi tuổi nhỏ nên có lẽ không biết chúng ta, ta tên Cận Nhất Huyên, vị này là Tống Nhất. Chúng ta là Phó Giám Sát Sử của Thánh Thiên Phủ, phụ trách giám thị Thiên Phủ Viêm Hoàng học cung trong mười tám quốc gia xung quanh.

Giọng của Cận Nhất Huyên uy nghiêm như ngọn núi lớn đè lên đầu mọi người.

Giám thị mười tám quốc gia!

Lúc Lý Thiên Mệnh còn nhỏ luôn tin rằng trên đời chỉ có một Chu Tước quốc, lớn lên một chút mới biết còn có Chúc Long quốc và Thương Hải quốc, không ngờ hai vị này tuy chỉ là Phó Giám Sát Sử nhưng phụ trách giám thị Thiên Phủ của mười tám nước, chức vị này chắc chắn cao hơn phủ chủ Thiên Phủ Vệ Thiên Thương.

Khương Thanh Loan nháy mắt với nhóm người Chu Tước quốc, kéo theo họ hành lễ với hai vị Phó Giám Sát Sử khống chế tất cả:

- Kính chào hai vị Giám Sát Sử đại nhân.

Xóa bỏ chữ phó là lễ phép căn bản của con cháu vương tộc.

Phó Giám Sát Sử Tống Nhất lạnh nhạt hỏi ra thắc mắc:

- Kỳ lạ, nhiều linh tai giáng xuống mà không đánh chết các ngươi?

Sự thật thì chỉ có một mình Mộc Tình Tình nhìn thấy Lý Thiên Mệnh hấp thu lôi đình, giờ nàng đã hôn mê.

Những người khác, bao gồm Mặc Lâm đều không biết sấm sét trên trời biến động chỉ vì thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh sinh ra.

Mặc Lâm cung kính nói:

- Chúng ta đều né tránh.

Trả lời như vậy giúp che giấu Lý Thiên Mệnh không bị hai vị này chú ý đến vì sự ra đời của Meow Meow.

Cận Nhất Huyên hỏi:

- Ừm, Trầm Uyên Đấu Thú kết thúc, ai lấy được Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ?

Giây phút kích động lòng người đã đến.

Chỉ cần họ nói một câu thì Lý Thiên Mệnh sẽ là đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú, là đệ tử của Thánh Thiên Phủ, nói theo lời của người khác là một bước lên trời.

Lý Thiên Mệnh lên tiếng:

- Thưa hai vị Giám Sát Sử đại nhân, là ta lấy được. Tên của ta là Lý Thiên Mệnh, đến từ Vệ gia Thiên Phủ Chu Tước quốc.

Dù sao Vệ Thiên Thương muốn hắn đại biểu Vệ gia, giành lấy vinh diệu cho Vệ gia.

Đây cũng là nội dung đánh cuộc với Vệ Thiên Thương, Lý Thiên Mệnh giành được vinh diệu thì lão sẽ cứu Vệ Tịnh.

Bình Luận (0)
Comment