Lý Thiên Mệnh nói xong nhưng hai vị Phó Giám Sát Sử thật lâu không đáp lại, hắn ngước đầu lên.
Chỉ thấy Phó Giám Sát Sử Tống Nhất nhìn hướng Nguyệt Linh Cơ đứng ở phía xa.
- Giám Sát Sử đại nhân?
Xem biểu hiện của hai người thì chắc là không có mặt ở hiện trường giám sát bọn họ tranh đấu, họ chờ kết giới thiên văn tan biến mới đến gần.
Giám thị lỏng lẻo như vậy, hèn gì Mộc Tình Tình có thể sử dụng Tử Huyết Hồn Ấn.
Nhưng hai người lại đây, Tống Nhất nhìn Nguyệt Linh Cơ làm gì?
Giọng Tống Nhất lạnh lùng nói, không cho phép cãi lại:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi lấy Hải Long Thiên Trụ ra cho ta xem.
Lý Thiên Mệnh cho rằng họ muốn kiểm tra lại:
- Ở đây.
Nhưng khi hắn đưa ra Hải Long Thiên Trụ thì Tống Nhất vươn tay điểm một cái, làn sóng nước ập đến nhanh như tia chớp cuốn đi Hải Long Thiên Trụ.
Vèo!
Hải Long Thiên Trụ chớp mắt rơi vào tay Tống Nhất.
Lý Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi:
- Giám Sát Sử đại nhân, thế này là sao?
Mọi người đều thắc mắc, Lý Thiên Mệnh hao hết sức của chín trâu hai hổ cướp được bảo bối này, giờ Phó Giám Sát Sử thu về là sao?
Không lẽ vì không muốn đưa cho?
Thánh Thiên Phủ keo kiệt vậy sao?
Tống Nhất lườm hắn:
- Sao trăng gì?
Lý Thiên Mệnh đã có linh cảm không may:
- Ta không hiểu.
Cận Nhất Huyên cười nói:
- Để ta nói, Lý Thiên Mệnh, sao ngươi có thể cướp lấy phần thưởng đệ nhất Đấu Thú?
Lý Thiên Mệnh sửng sốt.
Hắn cướp phần thưởng?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Giám Sát Sử đại nhân, là ta đánh bại Nguyệt Linh Cơ, giành lấy Hải Long Thiên Trụ, lẽ ra ta nên được đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú chứ?
Giọng Tống Nhất âm trầm lạnh lùng nói:
- Ai bảo với ngươi rằng cướp được Hải Long Thiên Trụ sẽ là đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú? Khi Hải Long Thiên Trụ này xuất hiện thì Trầm Uyên Đấu Thú đã kết thúc, Hải Long Thiên Trụ là phần thưởng, ai cho ngươi cướp lấy?
Áp lực âm u đè lên người Lý Thiên Mệnh.
Cận Nhất Huyên nói:
- Trầm Uyên Đấu Thú lấy số lượng giết người quyết định đệ nhất, Nguyệt Linh Cơ giết tám người, giành được đệ nhất, nên Hải Long Thiên Trụ mới xuất hiện, là phần thưởng dành cho nàng. Nếu không thì ngươi không phải thuộc tính thủy, chắc chắn sẽ không thưởng Hải Long Thiên Trụ cho ngươi.
Không chỉ riêng Lý Thiên Mệnh bị bất ngờ, mọi người ở đây đều nghệch mặt ra, trừ Nguyệt Linh Cơ.
Ban đầu mọi người tưởng lầm là giết người sẽ được hạng nhất, nhưng vào phút cuối, Hải Long Thiên Trụ xuất hiện làm họ hiểu ra rằng tranh cướp nó mới là hạng nhất Trầm Uyên Đấu Thú.
Giờ tất cả kết thúc, Phó Giám Sát Sử lại nói cho mọi người rằng số lượng giết người mới là hạng nhất?
Lý Thiên Mệnh đã hiểu.
Khi thấy Nguyệt Linh Cơ cười đắc ý liếc qua mình thì mọi thứ đã rõ ràng, hắn hiểu rồi.
Đây là được chọn sẵn.
Vì sao không công bố quy tắc?
Đương nhiên là vì sửa chữa quy tắc.
Nguyệt Linh Cơ lấy được Hải Long Thiên Trụ, vậy thì quy tắc là kẻ nào được Hải Long Thiên Trụ là quán quân.
Nguyệt Linh Cơ không lấy được, thế thì tính giết người nhiều nhất là quán quân.
Nếu Nguyệt Linh Cơ không giết nhiều người nhất thì chắc chắn sẽ có lý do khác nữa.
Chọn sẵn người trong trò chơi, kêu gọi mọi người tham dự, mười một người chịu chết làm bàn đạp đẩy Nguyệt Linh Cơ vào Thánh Thiên Phủ.
Nguyệt Linh Cơ có thân phận thế nào?
Lý Thiên Mệnh tức giận, vì đây là cách duy nhất để hắn cứu Vệ Tịnh.
Nhưng đây là trò chơi do hai vị Phó Giám Sát Sử đặt ra, địa vị của họ cao hơn Vệ Thiên Thương, họ nói cái gì thì là cái đó, làm sao chống lại đây?
Hải Long Thiên Trụ đã bị lấy đi rồi, hắn còn cãi thế nào được?
Cường giả là quyền thế, bây giờ bọn họ quyền thế ngập trời, họ là người đánh cờ.
Làm quân cờ thì chỉ có thể mặc cho họ bài bố, không có quyền lên tiếng.
Hèn gì Nguyệt Linh Cơ có thể sử dụng thú binh lục giai.
Hèn gì nàng luôn cười, chẳng hề lo lắng.
Tống Nhất trang trọng tuyên bố:
- Ta tuyên bố, đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú là Nguyệt Linh Cơ của Chúc Long quốc, thưởng cho Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ! Ngoài ra ngày Nguyệt Linh Cơ đột phá Quy Nhất cảnh sẽ chính thức trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ!
Nguyệt Linh Cơ cực kỳ kích động cầm lấy Hải Long Thiên Trụ nhét vào ngực của mình lại:
- Đa tạ Giám Sát Sử đại nhân!
Nguyệt Linh Cơ nháy mắt với Lý Thiên Mệnh, cười tươi như hoa. Nụ cười đắc ý tràn ngập cảm giác ưu việt là mỉa mai, châm biếm.
Nguyệt Linh Cơ cười càng vui vẻ hơn:
- Đấu với ta? Ha ha, cái thứ gì.
Hình ảnh này khiến tập thể câm nín.
Người có lý trí đều biết rằng hai vị Giám Sát Sử đã xoay họ như dế, thậm chí dắt mũi Thiên Phủ ba nước.
Đặc biệt là Thương Hải quốc, chết bảy thiên tài, gần như đứt đoạn một thế hệ.
Họ chết để đưa Nguyệt Linh Cơ vào Thánh Thiên Phủ, còn bị tự tay giết chết!
Vì sao nhân vật như họ có thể vô sỉ đến vậy?
Sau lưng Nguyệt Linh Cơ rốt cuộc được ai chống đỡ?
- Những người trẻ tuổi, ta biết trong lòng các ngươi có ý tưởng riêng, nhưng đây là thử thách của Thánh Thiên Phủ. Sau khi các ngươi ra ngoài nhớ đừng nói bậy bạ, không thì ảnh hưởng tương lai của mình là việc nhỏ, ảnh hưởng số phận của gia tộc thì rất lỗ lã, đúng không nào?
Phó Giám Sát Sử Tống Nhất nói xong nở nụ cười lạnh băng hù sợ mọi người.
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp không cho ai dám hó hé tiếng nào.
Với thân phận và thực lực của Tống Nhất thì rất dễ hù sợ một đám thanh niên.
Cận Nhất Huyên hỏi:
- Ngoài ra Lý Thiên Mệnh có biểu hiện xuất sắc trong Trầm Uyên Đấu Thú, hai chúng ta quyết định ban phát phần thưởng ưu tú cho ngươi, giải thưởng đó là một Thần Nguyên cấp hoàng. Lý Thiên Mệnh, ngươi cần Thần Nguyên thuộc tính gì?
Rõ ràng, nếu có ai không phục thì người không phục nhất là Lý Thiên Mệnh.
Hắn cho rằng mình được hạng nhất, hắn đã linh cảm sẽ có chọn người sẵn, nhưng vì cướp được Hải Long Thiên Trụ nên hắn cứ nghĩ mình đã suy nghĩ nhiều.
Không ngờ rằng một đám người bị dắt mũi quay như dế.
Nhưng đây là việc mà Vệ Thiên Thương cũng không thể thay đổi, Lý Thiên Mệnh chỉ là người trẻ tuổi tu lại vài tháng thì càng không thể thay đổi được gì.
Lúc này hô to một tiếng ta không phục?
Sẽ chết ngay tại chỗ.
Huống chi Cận Nhất Huyên rất có thủ đoạn, dùng Thần Nguyên cấp huyền đổi Thần Nguyên cấp hoàng làm phần thưởng ban cho Lý Thiên Mệnh, dán miệng hắn lại.
Lý Thiên Mệnh nhận được ích lợi thì sau này càng không thể nào đi ra ngoài nói lung tung.
Cách làm việc của hai người kín không kẽ hở.
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Thưa Giám Sát Sử đại nhân, ta cần thuộc tính lôi đình.
Cận Nhất Huyên nói:
- Được, đây là Thần Nguyên cấp hoàng Tam Tiêm Điện Thứ, thưởng cho ngươi. Về sau khắc khổ tu hành, có lẽ sẽ có cơ hội khác vào Thánh Thiên Phủ.
Cận Nhất Huyên mới nói xong Tống Nhất đã xì cười.
Vì nơi như đất bán đảo này nếu không phải miễn cưỡng tổ chức cuộc tuyển chọn mở cửa sau thì trừ phi được tạo hóa như Lâm Tiêu Đình, nếu không dù qua ngàn năm cũng không có ai vào Thánh Thiên Phủ được.
Cận Nhất Huyên nói xong ném một Thần Nguyên cấp hoàng cho Lý Thiên Mệnh.
Đó là một cục đá hình nón sắc nhọn, phần cao nhất có ba mũi nhọn bắn ra tia chớp, có lực lượng kỳ lạ rung động lòng người.
Tam Tiêm Điện Thứ này khá thích hợp cho chú mèo mun, nói đến thì đây là Thần Nguyên cấp hoàng khiến người hâm mộ, giá trị liên thành.
Nhưng sao có thể so sánh với Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ? Hải Long Thiên Trụ có thể cho thú bản mệnh tiến bộ đến bát giai Đế Thú.
Nhưng Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nhận lấy.
- Thánh Thiên Phủ, ha ha.
Lý Thiên Mệnh vốn có ấn tượng tốt với Thánh Thiên Phủ, nhưng giờ hắn chỉ biết cười nhạt.
Có lẽ sẽ có ngày hắn đi Thánh Thiên Phủ nhìn xem, xem người ở đó có phải đều vô sỉ như vậy không.
Trêu đùa hắn, trêu đùa Thiên Phủ ba nước.
Lý Thiên Mệnh không biểu lộ ra bất mãn khiến Cận Nhất Huyên rất vừa lòng, với họ thì chuyện nhỏ này đã xong.