Lúc này có nhiều người lao nhanh đến.
Tổng cộng năm người, trong đó có Mộ Dương.
Mộ Dương chạy nhanh đến:
- Phó Giám Sát Sử đại nhân!
Mộ Dương quét mắt qua, sáu người Chu Tước quốc đều còn ở, chỉ có Mộc Tình Tình bị thương nặng. Y thở phào nhẹ nhõm.
Không ai chết, tuyệt quá, quan trọng nhất là bọn họ đều có lý do không chết.
Ví dụ như Thần Hạo và Tinh Khuyết, sau khi bị Lý Thiên Mệnh hạ gục thì hai người trốn đi chữa thương, không dám ló đầu ra nên mới nhặt về một cái mạng.
Càng không bàn đến Mặc Lâm đã được Lý Thiên Mệnh cứu.
Mộc Tình Tình có Tử Huyết Hồn Ấn, chưa chắc Nguyệt Linh Cơ đánh thắng được nàng.
Còn về Khương Thanh Loan thì bị Mộc Tình Tình bắt làm con tin, kỳ tích sống sót.
Mộ Dương rất nhẹ lòng, nhưng có người thì không.
Ví dụ như phủ chủ Thiên Phủ của Thương Hải quốc, Mộ Dung Thiên Hải.
Mộ Dung Thiên Hải mới làm phủ chủ không lâu, lớn hơn Mộ Dương vài tuổi.
Mộ Dung Thiên Hải lại gần nhìn xem, không thấy một đệ tử Thương Hải quốc nào cả.
Điều này nói lên cái gì?
Phủ chủ Thiên Phủ họ Vương của Chúc Long quốc cũng cực kỳ khó chịu.
Cơ Trường Viêm, đệ tử của gã đâu?
Trừ Nguyệt Linh Cơ được xếp vào, sáu người Chúc Long quốc chỉ có hai người sống, chết hết bốn người?
Tuy đã đoán được từ trước nhưng Vương phủ chủ vẫn rất đau lòng, thầm thở dài:
- Bốn người hy sinh nhưng giữ gìn truyền thừa của Thiên Phủ, các ngươi là người vĩ đại, Vương phủ chúng ta sẽ nhớ mãi mãi.
Mộ Dung Thiên Hải đen mặt hỏi:
- Giám Sát Sử đại nhân, thiên tài Thiên Phủ của Thương Hải quốc chúng ta đâu?
Cận Nhất Huyên trả lời:
- Ta nói rồi, trong Trầm Uyên Đấu Thú không bàn sống chết, bảy người này đã chết trận, chỉ có thể nói rằng không may mắn, sức chiến đấu không đủ, tâm cảnh chưa tới.
Mộ Dung Thiên Hải cứng người lại, thụt lùi ba bước, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hốc mắt ướt lệ.
- Thương Hải quốc ta đã đứt đoạn thiên tài!
Hiện giờ chưa thấy chênh lệch, nhưng hai mươi năm sau, cường giả Thương Hải quốc sẽ bị hai nước khác hoàn toàn đè bẹp. Khi đó không chừng sẽ bị diệt nước.
Quá thảm.
So sánh thì Chu Tước quốc rất hạnh phúc, đối với đa số người thì giữ được mạng sống đã là thắng rồi.
Chỉ có Lý Thiên Mệnh bị ảnh hưởng lớn vì mất hạng nhất.
Tống Nhất cười nói:
- Đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú là Nguyệt Linh Cơ của Chúc Long quốc, nàng có thực lực Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, giành được Thần Nguyên cấp huyền, đánh bại trên tám người, hoàn toàn xứng đáng. Thiên tài như vậy có tư cách vào Thánh Thiên Phủ ta. Vương phủ chủ, xin chúc mừng.
Vương phủ chủ của Chúc Long quốc giật mình.
Chúc mừng gã?
Thiên Phủ của gã đã chết bốn thiên tài, đều là dòng chính của thế gia hào môn ở Chúc Long quốc, Vương phủ chủ không vui nổi, vì Nguyệt Linh Cơ không phải người của gã.
Vương phủ chủ kích động nói:
- Nguyệt Linh Cơ không phụ sự mong đợi của mọi người, ta thay mặt nàng cảm tạ hai vị Giám Sát Sử!
Cận Nhất Huyên và Tống Nhất cùng cười.
Trừ bỏ Mộ Dung Thiên Hải sắc mặt tái nhợt ra, không khí vui vẻ hòa thuận.
- Nào, để giới thiệu cho các người.
Có hai người nữa đứng cạnh Cận Nhất Huyên, một người trung niên tuổi cỡ Mộ Dương, người thứ hai là lão nhân. Hai người mặc đồ trắng, thần thái xán lán.
Lão nhân dù già nhưng vẫn vạm vỡ, khí huyết tràn đầy, nhìn liền biết là cường giả tuyệt đỉnh, thậm chí không thua gì ba vị phủ chủ.
Dù sao Mộ Dương chờ thêm ba năm nữa sẽ là phủ chủ chính thức, hiện giờ nguyên Thiên Phủ đều do một tay y quản lý.
Cận Nhất Huyên chỉ vào lão nhân, nói:
- Vị này là Nguyệt Linh Hồng, tộc trưởng của Nguyệt Linh gia tộc, một gia tộc lánh đời trong Chúc Long quốc.
Lão nhân tên Nguyệt Linh Hồng chắp tay mỉm cười nói:
- Hai vị phủ chủ, nghe tiếng đã lâu.
Mộ Dương chắp tay đáp lại:
- Chào tiền bối.
Nhưng đã là gia tộc lánh đời của Chúc Long quốc thì nên do Vương phủ chủ giới thiệu chứ?
Hình như Nguyệt Linh Cơ rất quen thuộc với họ.
Hơn nữa bảo là phủ chủ mới được dẫn người vào, sao bọn họ tới chỗ này chờ người?
Cận Nhất Huyên tiếp tục giới thiệu:
- Vị này là Nguyệt Linh Tiêu, nhi tử của Nguyệt Linh Hồng, cũng là phụ thân của Nguyệt Linh Cơ.
Mộ Dương chắp tay nói:
- Thì ra là phụ thân và gia gia của đệ tử Thánh Thiên Phủ, chúc mừng hai vị.
Ba người của Nguyệt Linh gia tộc này kỳ lạ, nhưng Mộ Dương không nói nhiều, tóm lại không có người Chu Tước quốc nào chết trận đã là tình huống tốt nhất trong tưởng tượng của y.
- Mộ phủ chủ khách khí.
Bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Cận Nhất Huyên nói:
- Mộ Dung Thiên Hải, ta biết ngươi đau lòng, nhưng Trầm Uyên Đấu Thú là quy tắc sàn chọn đệ tử của Thánh Thiên Phủ, chúng ta cũng hết cách rồi. Ngươi hãy đi khắp nơi tìm xem có xác chết không, sau đó làm tang lễ cho họ đi.
- Vâng thưa Giám Sát Sử đại nhân, ta xin phép lui trước.
- Đi đi.
- Hai vị phủ chủ, Nguyệt Linh tiền bối và Nguyệt Linh Tiêu huynh đệ, cáo từ.
- Đi từ từ, không tiễn.
Mộ Dung Thiên Hải phất ống tay áo rời đi.
Lý Thiên Mệnh muốn nói cho Mộ Dung Thiên Hải biết rằng rất có thể bốn xác chết nằm dưới hồ Vạn Đảo, nhưng hắn không nói ra miệng, bởi vì chưa chắc lão sẽ đi tìm.
Vương phủ chủ nói:
- Nếu Trầm Uyên Đấu Thú đã kết thúc thì ta đi đây, mang hai hài tử về.
Cận Nhất Huyên nói:
- Cứ tự nhiên.
Chờ Vương phủ chủ từ biệt rời đi, chỉ còn lại Giám Sát Sử, ba người Nguyệt Linh gia tộc và nhóm người Thiên Phủ Chu Tước quốc.
- Hai vị Giám Sát Sử, cáo từ.
Bình thường thì Giám Sát Sử đều bận rộn, bọn họ nên mang Nguyệt Linh Cơ đi ngay, nên Mộ Dương định từ biệt.
Cận Nhất Huyên mỉm cười nói:
- Mộ phủ chủ chờ chút, chúng ta cũng cần đi Diễm Đô một chuyến, vừa lúc tiện đường, đi chung nào.
Mộ Dương kinh ngạc hỏi:
- Các vị đi Diễm Đô?
Tống Nhất nói:
- Mộ phủ chủ đã quên sao? Chúng ta đi Diễm Đô đón một đệ tử, tên của hắn là Lâm Tiêu Đình, sau đó dẫn Lâm Tiêu Đình và Nguyệt Linh Cơ đến Thánh Thiên Phủ. Hay là Mộ phủ chủ không hoan nghênh?
Mộ Dương cười nói:
- Không thể nào! Hai vị đại nhân cao quý đến thăm Diễm Đô, Mộ Dương vô cùng vinh hạnh, đương nhiên là rất hoan nghênh.
- Ha ha, thế thì xin cứ tự nhiên.
Mộ Dương hỏi:
- Ta chợt đoán rằng hai vị tuyển chọn Úy Lam Vực của Chu Tước quốc làm nơi Đấu Thú chẳng lẽ là vì đợi khi kết thúc tiện đường đi Diễm Đô đón Lâm Tiêu Đình?
Cận Nhất Huyên nói:
- Đương nhiên rồi, vừa lúc tiện đường, đỡ rắc rối. Dù sao Chu Tước quốc gần phương bắc nhất, đón Lâm Tiêu Đình rồi chúng ta có thể cùng xuất phát.
Tống Nhất hỏi hai người của Nguyệt Linh gia tộc:
- Hai vị muốn quay về hay . . . ?
Lão nhân Nguyệt Linh Hồng hỏi:
- Chúng ta cũng đi Diễm Đô, cùng Tống Nhất đưa hài tử. Mộ phủ chủ sẽ hoan nghênh chứ?
- Tự nhiên hoan nghênh.
Cận Nhất Huyên nói:
- Ha ha, đều là người mình, xa lạ như thế, đi nào.
Đoàn người mang theo sáu người trẻ tuổi trở về Diễm Đô.
Lý Thiên Mệnh cõng Khương Thanh Loan lên.
Mộc Tình Tình bị thương quá nặng, Mộ Dương tự mình dùng lực lượng bao bọc mang theo nàng.
Khương Thanh Loan không muốn tiếp xúc với Lý Thiên Mệnh, nhưng hết cách, trên người nàng còn sót lại chất độc, khó thể nhúc nhích.
Công nhận vóc dáng của Khương Thanh Loan rất tốt, săn chắc thon gọn như bé báo hoang.
Khó chịu là Lý Thiên Mệnh hơi mơ màng chút đã bị Khương Phi Linh bóp nát từ trong trứng nước:
- Ca ca không được đoán mò!
Lý Thiên Mệnh nghiêm mặt nói:
- Bậy bạ, ta là người thuần khiết, tuyệt đối không có ý tưởng gì với tỷ muội thân thiết của muội!
Khương Phi Linh tức giận nói:
- Hừ! Kết giới thiên văn của nàng còn đè trên lưng ca ca kìa!
- . . .
Nói thật thì bị cướp mất hạng nhất làm Lý Thiên Mệnh rất ức chế, nhưng khi nàng giận dỗi nói ra những lời này khiến hắn buồn cười.
Nàng thật đáng yêu.