Ngay lúc này, Mộ Dương liếc qua Liễu Tuyết Dao, nói:
- Ngươi đi trước đi.
- Phó phủ chủ, ngươi!
- Mọi người không phải kẻ ngốc, Liễu Tuyết Dao, nếu ngươi muốn làm tay trong thì điệu thấp chút, từ lâu đã nói đầu óc của ngươi không khôn lanh.
Nói chuyện là Mộ Uyển thượng sư.
Lý Thiên Mệnh thế này mới thấy Mộ Uyển thượng sư ngồi trong góc.
Liễu Tuyết Dao đứng bật dậy, ánh mắt âm trầm quét qua đám người:
- Vệ gia? Thiên Phủ? Ha ha . . .
Liễu Tuyết Dao đang định bước đi chợt thấy Mộ Dương đứng trước mắt.
Mắt của Mộ Dương sáng rực nhìn nàng:
- Liễu Tuyết Dao, có vẻ như ngươi biết lý do nhóm người Phó Giám Sát Sử ở lại đây là vì sao?
Trước khi đi Liễu Tuyết Dao nói bốn chữ Vệ gia, Thiên Phủ, còn cười nhạt, cảm thấy rất hả hê.
Nhưng từ câu nói đó đã tiết lộ ra Liễu Tuyết Dao biết vài chuyện người khác không biết.
Lý Thiên Mệnh thấy Liễu Tuyết Dao diễn kịch nhiều nên thuận miệng ghẹo thôi, không ngờ câu được cá lớn.
Lý Thiên Mệnh và Mộ Uyển thượng sư liếc nhau, hai người đúng là lòng có linh tê một chút thông, đều là chuyên gia giám định.
Liễu Tuyết Dao đắc ý nói:
- Đúng vậy, thế thì sao? Đêm mai các ngươi sẽ biết. Các vị thiên sư, ta có thể nói tin tức tốt cho các người, đó là: Chuyện này không liên quan các ngươi. Sẽ chỉ có Vệ gia và tất cả người dính dáng Vệ gia gặp rắc rối, ví dụ như ngươi, Mộ Dương.
Cuối cùng Liễu Tuyết Dao liếc qua Lý Thiên Mệnh, cười khẩy nói:
- Đặc biệt là ngươi, đừng vênh váo, ngươi sắp thành kẻ thảm nhất.
Liễu Tuyết Dao nói:
- Vệ gia tiêu đời.
- Không được đi!
Mọi người, bao gồm Mộ Dương đều đứng dậy, bao vây Liễu Tuyết Dao kín không kẽ hở.
Nhiều năm qua Thiên Phủ chưa từng có thiên sư nào trở thành gián điệp.
Liễu Tuyết Dao vênh váo nói:
- Các ngươi nên cảm tạ ta, vì ta cho các ngươi biết trước tin tốt, đây là tai nạn của Vệ gia, không liên quan đến các vị thiên sư. Các ngươi không cần hùng hổ với ta làm gì, chờ khi tất cả kết thúc, chúng ta vẫn là thiên sư Thiên Phủ, vẫn là bằng hữu với nhau.
Các thiên sư ngó nhau, lòng dậy sóng ngầm.
- Để nàng ta đi!
Một lão nhân bước ra từ góc tối, đó là Vệ Thiên Thương.
Mặt lão hơi tái nhợt, nhưng uy nghiêm và khí tràng trong ánh mắt hù sợ Liễu Tuyết Dao lùi mấy bước.
Vệ Thiên Hùng nói:
- Phụ thân, rất có thể ả ta biết âm mưu!
Vệ Thiên Thương nói:
- Dù là âm mưu gì đều sẽ bày ra ngoài sáng, đêm mai đi Lôi Tôn Phủ, Phó Giám Sát Sử sẽ nói cho các ngươi biết, không cần phải vội vã trong ngày này.
Vệ Tử Côn kích động nói:
- Liễu Tuyết Dao đang phản bội Thiên Phủ!
Vệ Thiên Thương lạnh lùng nói:
- Sai rồi, nàng ta chỉ phản bội Thiên Phủ chúng ta.
- Cứ để ả đi vậy sao?
Vệ Thiên Thương nói:
- Nếu không thì sao? Hai quân giao chiến, xuống tay trước với nữ nhân không liên quan là khí tiết của Vệ gia sao?
Vệ Tử Côn á khẩu không trả lời được.
Liễu Tuyết Dao lạnh lùng cười, quay người bước đi:
- Phủ chủ đại nhân có cốt khí hơn tất cả, chúc phúc các ngươi.
Khoảnh khắc xoay người, lưng Liễu Tuyết Dao ướt mồ hôi lạnh.
Vệ Thiên Thương nói:
- Ngày mai đi Lôi Tôn Phủ, bọn họ không có âm mưu gì, chỉ muốn chính thức thông báo chút chuyện cho các ngươi, cứ đi dự.
Mộ Dương hỏi:
- Sư tôn, họ muốn thông báo cái gì?
Vệ Thiên Thương trầm giọng nói:
- Ta phỏng chừng là khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ.
Mộ Dương nghi hoặc hỏi:
- Cái gì là khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ?
Vệ Thiên Thương trả lời:
- Mấy năm trước có nghe Cận Nhất Huyên nhắc qua một lần, gia tộc Thiên Phủ ở các nơi khiêu chiến thay phiên, nhưng ta không biết chi tiết quy tắc, chờ ngày mai nghe Giám Sát Sử nói.
Vệ Thiên Hùng hỏi:
- Nghĩa là Phó Giám Sát Sử muốn thông qua khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ khiến Lôi Tôn Phủ thay thế Vệ gia chúng ta, để bọn họ quản lý Thiên Phủ?
Mộ Dương trầm giọng nói:
- Không, chắc là Nguyệt Linh gia tộc.
Vệ Thiên Thương nói:
- Đúng vậy, là Nguyệt Linh gia tộc.
Mộ Dương lo lắng hỏi:
- Sư tôn là phủ chủ, có phải sẽ xuất chiến trong trận khiêu chiến này không?
Nếu là trước kia thì Mộ Dương không quá lo, nhưng sau khi chữa Tiểu Mệnh Kiếp cho Vệ Tịnh, Vệ Thiên Thương cần tĩnh dưỡng thời gian dài.
Vệ Thiên Thương nhíu mày nói:
- Có lẽ vậy.
Điều này đúng là rắc rối.
Vệ Tử Côn nhảy ra nói:
- Không lẽ phụ thân đã biết trước nhưng vẫn chữa cho Vệ Tịnh? Vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi!
Vệ Thiên Thương lườm gã:
- Ngươi ngậm miệng!
Thần Phạt Thiên Vương Vệ Kình nói:
- Tử Côn, đừng nói bừa, hai ngày nay chúng ta mới đoán ra khả năng này.
Ngày thường Vệ Kình hay tìm Vệ Thiên Thương để tâm sự.
Rõ ràng là Vệ Tử Côn oán Vệ Tịnh hại Vệ Thiên Thương mất một phần sức chiến đấu vào lúc này.
Cho nên Vệ Tịnh chỉ có thể ngồi tại chỗ, nhếch môi nhìn thẫn thờ Vệ Thiên Thương nét mặt vẫn còn mệt mỏi.
Mộ Dương cảm thấy mình có thể chống dậy tình huống này:
- Đệ tử biết rồi, sư tôn hãy đi về nghỉ ngơi, ngày mai đệ tử sẽ đi nghe quy tắc cụ thể khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ.
- Ừm, không có gì đáng sợ, người Vệ gia không sợ thua, không sợ chết!
Vệ Thiên Thương quét mắt qua mọi người, chắp tay sau lưng ẩn vào bóng tối.
Đám thiên sư ngó nhau, lục tục rời đi.
Liễu Tuyết Dao đã nói chuyện này không dính dáng gì với đám thiên sư ở đây, nên bọn họ không nhận được thiệp mời.
Ngày mai người đi dự tiệc Lôi Tôn Phủ gồm có Vệ Thiên Hùng, Mộ Dương, Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh.
Trong đó Mộ Dương đại biểu Thiên Phủ, Vệ Thiên Hùng đại biểu Vệ gia.
Còn về Vệ Tịnh thì chắc nghe nói nàng từ già biến thành trẻ trung nên muốn xem thử.
Đám thiên sư giải tán, sự việc không liên quan đến họ nên đương nhiên họ thả lỏng tinh thần.
E rằng nhóm Vệ Thiên Hùng sẽ thức trắng đêm.
Mộ Dương hỏi:
- Ngươi thấy sao?
- Dù là hình thức gì thì tóm lại là chiến đấu, giết chết là được.
Lý Thiên Mệnh và Vệ Thiên Thương có ý tưởng giống nhau.
Mộ Dương cũng không sợ:
- Nếu vậy thì chờ xem bọn họ muốn bày trò gì.
Tên bắn lén khó phòng ngừa, nếu bắn thẳng ngay mặt thì không sợ gì cả.
Thiệp mời mang đến sóng ngầm trong một đêm cuốn sạch Diễm Đô.
Ngày thứ hai, nguyên Diễm Đô đều bàn tán rôm rả về hôn lễ cấp bậc rung động này.
Các loại tin đồn, thật giả lẫn lộn.
Lý Thiên Mệnh làm ngơ như không nghe thấy, hắn ở trong Viêm Hoàng Tháp, ban ngày nghiên cứu đường kiếm Tiêu Tan cuối cùng.
Mãi khi hoàng hôn đến, Vệ Thiên Hùng, Mộ Dương, Vệ Tịnh đứng trước cửa Viêm Hoàng Tháp chờ hắn.
Lúc này danh môn vọng tộc toàn Diễm Đô có lẽ đã đổ xô đi Lôi Tôn Phủ.
Lôi Tôn Phủ hiện giờ là nơi phong quang nhất Chu Tước quốc.
Mộ Dương hỏi:
- Cảm giác với Tiêu Tan như thế nào?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Còn cần một ít manh mối.
Đường kiếm này đúng là rất kinh diễm, hiện giờ trên người Lý Thiên Mệnh có mười vòng tròn, muốn hoàn toàn tham ngộ một kiếm này còn cần nhiều cơ hội và thấu hiểu.
Thứ càng khó khăn thì uy lực càng đáng sợ.
Vệ Thiên Hùng lên tiếng:
- Thời gian không còn sớm, đi đi.
Gã biết phụ thân đã nắm được bảy, tám phần, nhưng tất cả chỉ là suy đoán, hôm nay gã cần chính thức mang về quyết định của Phó Giám Sát Sử.
Có quá nhiều đồn đãi về ngày hôm nay, ồn ào xôn xao khiến lòng người hoảng loạn.
Nguyên Diễm Đô bao phủ trong biểu tượng cực kỳ náo nhiệt, bên dưới là không khí máu chảy thành sông.
Đoàn người ngồi trên xe ngựa của Vệ Thiên Hùng chạy tới Lôi Tôn Phủ.