Xe ngựa chạy đến Lôi Tôn Phủ nối liền không dứt.
Diễm Đô hôm nay đặc biệt sôi trào, người qua kẻ lại như thoi đưa trên đường phố, khuôn mặt mỗi người tràn đầy vui sướng.
- Chúc mừng Lâm Tiêu Đình và Nguyệt Linh Cơ, chúc mừng Lôi Tôn Phủ, chúc mừng Chu Tước quốc chúng ta!
- Chờ Lâm Tiêu Đình cưới Nguyệt Linh Cơ thì Nguyệt Linh Cơ cũng là thiên tài của Chu Tước quốc chúng ta!
- Một quốc gia có hai đệ tử tuyệt thế Thánh Thiên Phủ, Chu Tước quốc chúng ta sắp bay lên rồi!
Phó Giám Sát Sử ở lại Lôi Tôn Phủ quá lâu, khoảng thời gian này dư luận ồn ào, thậm chí khiến nhiều dân chúng bình thường đều biết đến Thánh Thiên Phủ.
Quả nhiên không có ai thảo luận về Mộc Tình Tình bị vứt bỏ.
Con người trên cõi đời thực dụng như vậy đấy, trừ trò cười ra không ai sẽ chủ động bàn luận những người bị thời đại đẩy ngã, vùi dập.
Đã đến Lôi Tôn Phủ.
Nơi này phấp phới dải lụa màu, giăng đèn kết hoa, ca múa thăng bình, rượu thịt thơm nức, vô cùng náo nhiệt.
- Phó phủ chủ Thiên Phủ Mộ Dương, Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng cùng gia quyến đến!
Đi xuống xe ngựa, nhiều người Lôi Tôn Phủ đứng ở cửa đón khách.
Liễu Khanh là vưu vật nổi tiếng trong Lôi Tôn Phủ đương nhiên cũng đứng đón khách.
- Liễu Khanh, ngươi đi dẫn mấy vị khách quý này đến ghế trên.
Người nói chuyện là Lâm Tiêu Phong của Lôi Tôn Phủ, con trai thứ của Lôi Tôn đương thời.
- Vâng.
Liễu Khanh mặc váy đỏ, ăn mặc xinh đẹp động lòng người, thành phong cảnh đẹp mắt.
Nhưng khi một lão nhân bước xuống xe ngựa Thiên Phủ thì hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Sắc mặt thiếu nữ lạnh nhạt, trang điểm không đậm nhưng khuynh thành bẩm sinh, cao cơ hơn Liễu Khanh quyến rũ, trông Liễu Khanh đẹp tục, tục không chịu nổi.
Lý Thiên Mệnh mái tóc bạc cũng hấp dẫn ánh mắt.
- Thiếu nữ kia là ai? Sao trông quen mắt quá.
- Chưa từng gặp, bên cạnh Lý Thiên Mệnh lại thêm một mỹ nhân?
Có lẽ chỉ mình Lâm Tiêu Phong từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra thiếu nữ là Vệ Tịnh, gã nhớ rõ bộ dạng hai mươi năm trước của nàng.
Lâm Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Chúc mừng nàng từ già thành trẻ.
Vệ Tịnh phớt lờ gã, năm xưa có quan hệ không tốt, càng đừng nói đến bây giờ.
Lâm Tiêu Phong không phật lòng, mỉm cười chào hỏi Mộ Dương, Vệ Thiên Hùng, kêu Liễu Khanh đi tiếp khách.
- Mấy vị, mời vào trong.
Liễu Khanh cúi đầu, mặt nóng ran, không dám ngước lên nhìn Vệ Tịnh và Lý Thiên Mệnh. Quan hệ của bọn họ hơi vi diệu.
Lý Thiên Mệnh đi vào Lôi Tôn Phủ, mới bước vào đã thấy một nam nhân trung niên đứng đằng trước.
Nam nhân để râu dê, mặt hồng hào, xem ra cuộc sống rất tốt.
Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh đều thấy gã.
Lý Viêm Phong, khuôn mặt gã bình tĩnh nhìn hai mẫu tử.
Mấy tháng trước, Lý Thiên Mệnh mang Vệ Tịnh rời khỏi Ly Hỏa thành.
Hôm nay gặp nhau ở chỗ này, người đã khác xưa.
Lý Viêm Phong thấy rõ Vệ Tịnh trở về hai mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp khiến người hâm mộ chết. Gã cũng thấy Lý Thiên Mệnh một bước lên trời, trong Diễm Đô trừ hai người mới đêm nay ra không ai nổi bật hơn hắn.
Hối hận không?
Lý Thiên Mệnh muốn thấy Lý Viêm Phong hối hận, nhưng hắn biết da mặt của người này rất dày, dù trong lòng gã khó chịu, bực bội, tức giận đến đâu, thậm chí tự thấy xấu hổ khi ở trước mặt Vệ Tịnh nhưng gã sẽ không lộ ra ngoài.
Gã là loại người vô sỉ nhưng vẫn cố giữ sĩ diện.
Lý Viêm Phong sớm nghe chuyện về Vệ Tịnh, nên lúc này không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Liễu Khanh cũng vậy, trước kia nàng có ưu điểm trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng bây giờ làm sao so sánh với Vệ Tịnh?
Cái gọi là vưu vật cũng chỉ là hạng nữ nhân đẹp tục.
Cuộc chạm mặt này có lẽ là va chạm về tinh thần.
Tuy rời khỏi Ly Hỏa thành đã lâu, nhưng giờ gặp lại Lý Viêm Phong vẫn khiến Lý Thiên Mệnh thấy tức giận.
Hắn híp mắt nhìn Lý Viêm Phong:
- Đã lâu không gặp, thức ăn của Lôi Tôn Phủ bổ nhỉ, làm chó săn mà cũng nuôi mỡ được.
Lý Thiên Mệnh sớm nghe nói Lý Viêm Phong làm tay sai trong Lôi Tôn Phủ.
Lý Viêm Phong cười khẩy nói:
- Thiên Mệnh, ta biết gần đây ngươi lăn lộn rất tốt, mọi người nói ngươi nghịch thiên sửa mệnh. Đáng tiếc, ta thì thấy ngươi không sửa được số mạng hạ tiện của mình.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Buồn cười, ngươi làm chó săn tự thấy mình giỏi lắm sao? Quỳ nhiều quá đã quên cách đi đường?
Liễu Khanh tức giận nói:
- Lý Thiên Mệnh, Phong ca là nữ tế của Lôi Tôn Phủ ta, ngươi đừng nói xỏ nói xiên! Địa vị của Phong ca ở Lôi Tôn Phủ không phải chó săn!
Lý Viêm Phong cười nói:
- Mặc kệ hắn, không kiêu ngạo được vài ngày.
Tuy Lý Viêm Phong cười nhưng từ đầu đến cuối không dám nhìn Vệ Tịnh, càng không xem Mộ Dương và Vệ Thiên Hùng.
Đã sớm cắt đứt quan hệ phụ tử thì không còn gì để nói nữa.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy hãy mở to mắt của ngươi ra xem cho rõ, chờ coi ta có thể kiêu ngạo đến cuối cùng không, sau đó nhìn ngươi làm chó săn cho Lôi Tôn Phủ có thể cười đến cuối cùng không!
- Được thôi, cứ mơ tiếp đi, chìm đắm trong ảo giác mình trở thành thiên tài, cuối cùng nhìn xem ngươi có kết cuộc gì!
Từ đầu tới cuối chỉ có Lý Thiên Mệnh và Lý Viêm Phong nói chuyện. Vệ Tịnh không lên tiếng nên Mộ Dương, Vệ Thiên Hùng không mở miệng.
Lướt qua Lý Viêm Phong, Lý Thiên Mệnh hỏi Vệ Tịnh:
- Mẫu thân không xem bộ dáng của hắn sao? Trước kia hắn đối xử với chúng ta như vậy, ít nhất phải mắng một, hai câu đi chứ?
Vệ Tịnh nói:
- Không cần thiết, ngươi cũng nói rồi, chờ xem sẽ biết.
Mắng vài câu chẳng mất miếng thịt nào, cuộc sống bây giờ của Vệ Tịnh ra sao thì Lý Viêm Phong tự xem thấy. Nếu gã không thấy mất mặt thì sao không ngước đầu lên?
Mộ Dương vỗ vai Lý Thiên Mệnh:
- Hãy nhìn phía trước, nếu đã cắt đứt quan hệ thì mặc kệ loại người đó đi.
Tuy nói vậy nhưng Lý Thiên Mệnh không thể tha thứ phụ thân của mình là kẻ rác rưởi như vậy.
Nếu Lý Viêm Phong đã đinh ninh hắn không thể kiêu ngạo được vài ngày thì hắn sẽ cho gã xem rốt cuộc là vài ngày hay suốt kiếp!
. . .
Khi màn đêm buông xuống, cường giả quyền quý nhà giàu toàn Diễm Đô đều tụ tập ở Khôn Lôi Điện trong Lôi Tôn Phủ.
Khôn Lôi Điện là đại điện số một Lôi Tôn Phủ.
Trong Khôn Lôi Điện ồn ào tiếng người, nối liền không dứt.
Có hàng ngàn bàn tiệc, chia ba đẳng cấp.
Bên trong cùng điện là bàn thượng đẳng, có nhân vật như Mộ Dương, Vệ Thiên Hùng, Chu Tước Vương ngồi cùng Lôi Tôn Phủ, Nguyệt Linh gia tộc, hai vị Phó Giám Sát Sử.
Ngoài ra còn có Tần tướng quốc, Tinh Thánh, Thần Thánh.
Cộng thêm vương công đại thần, cường giả các nơi.
Toàn là nhân vật đỉnh cao trong Chu Tước quốc.
Chính giữa là bàn trung đẳng, Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh được xếp vào chỗ này.
Bàn trung đẳng còn nằm trong Khôn Lôi Điện.
Ngoài cùng là bàn hạ đẳng, bàn ghế đặt ở ngoài Khôn Lôi Điện, có tổng cộng ngàn bàn.
Đừng thấy bàn hạ đẳng có vẻ cấp bậc thấp, thật ra người tham dự tiệc cưới này nếu đi ra ngoài có thể thổi phồng nhiều năm.
Nhiều quyền quý trung đẳng trong Chu Tước quốc tranh nhau đổ máu đầu, chủ động dâng quà lên, muốn vào xem phong thái của hai đệ tử Thánh Thiên Phủ.
Bàn hạ đẳng đã chật ních người, nên Lôi Tôn Phủ mới náo nhiệt như vậy.
Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh ngồi cùng nhau, mấy người ngồi quanh bàn không dám đến gần họ. Có một, hai người còn đổi chỗ ngồi sang bàn khác.
Bên ngoài đồn ầm ĩ rằng trước khi Lâm Tiêu Đình đi Thánh Thiên Phủ chắc chắn sẽ làm thịt Lý Thiên Mệnh.
Hôm nay là ngày vui, làm bạn với Lý Thiên Mệnh chẳng khác nào tìm cái chết.
Nhiều người rất tò mò Vệ Tịnh từ già biến trẻ, nhưng đa số chỉ dám nhìn từ xa.
Lý Thiên Mệnh nhìn bàn thượng đẳng, hai vị Phó Giám Sát Sử ngồi ở vị trí cao nhất nhận nhà giàu quyền quý toàn Chu Tước quốc nịnh hót.
Đám người Lôi Tôn Lâm Triệu, Nguyệt Linh Hồng, Lâm Thiên Giám, Nguyệt Linh Tiêu theo hầu bên cạnh Phó Giám Sát Sử, một đám trò chuyện vui vẻ.
Mộ Dương, Vệ Thiên Hùng bị xếp ngồi trong góc.
Không nói hai người họ, bao gồm Chu Tước Vương cũng chỉ ngồi ở hàng giữa, lúng túng ngồi đó không được ai bắt chuyện.
Cảnh này hơi vi diệu.
Lúc này thì giờ lành đã đến.
Hôn lễ long trọng nhất trần đời chính thức bắt đầu.
Giây phút bái đường đã đến.