- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê đối bái, đưa vào động phòng!
Bái đường xong, việc lớn đã hoàn thành.
Nguyên Lôi Tôn Phủ chìm trong không khí tưng bừng.
Ở vị trí tiêu điểm tầm mắt của mọi người, Lâm Tiêu Đình mặc áo hoa tâng lang, trước ngực cài hoa hồng đỏ to. Bộ đồ tuy tục khí nhưng không che lấp khí chất thiên tài tuyệt đỉnh của gã được.
Trên bầu trời có nhiều thú bản mệnh của Lôi Tôn Phủ bay lượn, tia điện lấp lóe trên người chúng nó bện thành những tấm lưới tia chớp, huyễn lệ nhưng không thô bạo, chiếu sáng nguyên Lôi Tôn Phủ.
Cảnh đẹp huyễn lệ này khiến các nhân vật tầng lớp thượng lưu Chu Tước quốc phát ra tiếng tán thán, thừa dịp đó tâng bốc Lôi Tôn Phủ.
Lâm Tiêu Đình cười tươi nhìn tân nương của mình.
Hết thảy bày mưu lập kế, gã đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Sau khi phu thê lạy nhau, Lâm Tiêu Đình nắm tay Nguyệt Linh Cơ, thốt ra lời hứa chân thành tha thiết nhất trước sự chứng kiến của bao người:
- Từ đây về sau cả đời ta chỉ yêu một mình nàng, ôm nàng, bảo vệ nàng, không rời không chê. Chúng ta cùng nhau tu hành, cùng nhau chiến đấu, suốt đời không hối hận.
Nguyệt Linh Cơ giấu dưới khăn trùm đầu, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chắc nàng đã cảm động đỏ mặt:
- Phu quân, ta nguyện cùng chàng uyên ương bên nhau, yêu đến vĩnh hằng.
Từng câu lời hứa khiến mọi người hâm mộ, tán thán, khiến người khát khao.
Nhiều người trẻ tuổi của Lôi Tôn Phủ hò hét, không khí rất náo nhiệt.
Đôi người ngọc này đã được ghi vào sách sử Chu Tước quốc, trăm ngàn năm về sau là một đoạn giai thoại.
Trong tia sáng sấm chớp, Lý Thiên Mệnh chợt thấy một người.
Mộc Tình Tình.
Hôm nay nàng không mặc váy trắng, dù sao đang trong tiệc cưới, màu trắng là xui xẻo.
Dưới ánh sáng mờ, rõ ràng Mộc Tình Tình đã trang điểm tỉ mỉ. Dù thân thể nàng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt nhưng son phấn che lấp tất cả.
Chỉ có một mình Lâm Tiêu Tiêu đứng cạnh Mộc Tình Tình, những người khác cũng không muốn tới gần nàng.
Môi Mộc Tình Tình treo nụ cười mãi mãi không thay đổi.
Nàng nhìn bọn họ bái đường thành thân, nhìn hai người thề nguyện lời hứa vốn nên thuộc về nàng.
Nhìn nam nhân mà nàng trả giá tất cả chỉ vì đuổi theo bước chân của gã, nay gã nắm tay nữ nhân khác, nhẹ nhàng đặt đôi môi lên.
Nhìn ánh mắt tràn đầy yêu chiều của gã tặng cho người mới quen một tháng.
Rất khó tưởng tượng Mộc Tình Tình không khóc không la, vẫn mỉm cười khéo léo.
Những người từng bàn tán về Mộc Tình Tình đều phục biểu hiện đêm nay của nàng.
- Mộc Tình Tình là người rút lui khi đang trên đỉnh cao, một kỳ nữ tử.
- Tiếc rằng đã bị Lý Thiên Mệnh làm bẩn.
Có người chú ý đến Mộc Tình Tình, thừa nhận nàng ứng xử khéo léo, nhưng ngôn ngữ vẫn chói tai.
Nghe lời nói đó, Lâm Tiêu Tiêu tức giận muốn lật bàn, Mộc Tình Tình vẫn dịu dàng ứng đối làm Lâm Tiêu Tiêu dằn cơn giận xuống.
Vệ Tịnh hỏi:
- Nàng ta đang nghĩ cái gì?
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua rồi không xem nàng nữa, hắn không trả lời Vệ Tịnh.
Từ khi đi ra Trầm Uyên Đấu Thú thì Mộc Tình Tình đã kết thúc rồi, thảo luận nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa.
Bây giờ trong mắt Lý Thiên Mệnh chỉ có Lâm Tiêu Đình.
Sau khi bái đường, theo quy tắc lễ của Chu Tước quốc thì tân nương về chờ động phòng, tân lang cùng gia tộc phụ mẫu kính rượu mừng với khách.
Kính rượu đương nhiên bắt đầu từ Phó Giám Sát Sử.
Tiếp theo là phụ mẫu trưởng bối của hai bên.
Rồi đến Chu Tước Vương, Tần tướng quốc vân vân.
Kính toàn bộ trưởng bối ở bàn thượng đẳng, Lâm Thiên Giám mang theo phu nhân, Lâm Tiêu Đình đi đến bàn trung đẳng, đi qua từng bàn.
Khi đến bàn của Lý Thiên Mệnh thì chỉ có hai mẫu tử ngồi.
Lâm Thiên Giám cười tươi hỏi:
- Vệ Tịnh, trở về thanh xuân chắc đã làm tiêu hao nhiều công lực của phụ thân nàng nhỉ?
Vệ Tịnh đã chờ mất kiên nhẫn:
- Có âm mưu quỷ kế gì thì mau tuyên bố, đừng che giấu làm ngụy quân tử!
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lâm Tiêu Đình và Lý Thiên Mệnh ánh mắt giao nhau.
Lâm Tiêu Đình bâng quơ nói:
- Màu tóc đẹp đấy, hôm nào ta cũng nhuộm.
Nhìn như trò chuyện bình thường nhưng trong mắt ẩn chứa lửa giận sấm sét, ánh mắt hai người giao nhau như thiên lôi đụng địa hỏa.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Màu này không hợp với ngươi, nếu nhuộm màu xanh sẽ xứng hơn.
Lâm Tiêu Đình nói:
- Màu xanh? Ta thấy màu vàng cũng đẹp, màu giống lông chim của Kim Vũ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy thì mau đi nhuộm, vừa lúc ta giúp ngươi nhổ sạch.
Muốn khiêu khích?
Không cần thiết, vì Lý Thiên Mệnh rất muốn giết gã, chỉ thiếu sân khấu.
Lâm Tiêu Đình cười khẩy nói:
- Thú vị, ta đã nhìn ra, ba năm trước ngươi không chết thật sự lột xác, cảm giác sống lại trong lửa làm ta giật mình.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Ngươi là cá lớn, chỉ giật mình thì chưa đủ, ta định nấu kỹ món ăn nhà ngươi. Ta định mổ bụng moi nội tạng ra, rồi cạo vảy, cắt ngang ba đường dao sau đó bỏ vào dầu, xào lửa lớn, bảo đảm khi lấy xuống bếp có đủ màu mùi vị. Ta chỉ sợ một điều, đó là con cá nhà ngươi nhát gan quá, chuồn trước rồi.
Một câu nghe bình thường nhưng ẩn chứa sát khí dữ dội, những người ở đây đều nghe hiểu lời ngầm.
Lâm Tiêu Đình lạnh lùng cười, xem như cho Lý Thiên Mệnh đáp án:
- Yên tâm, không ăn cá tôm nhỏ nhà ngươi thì ta sẽ không đi.
Không phải Lâm Tiêu Đình sợ, nhưng trước khi lên đường, hoàn toàn giải quyết rắc rối trong Diễm Đô, sau này tu hành một bước lên trời, còn ai ngăn cản được y?
- Một đường đi khỏe.
Lý Thiên Mệnh từng nói câu này với Mộc Tình Tình, bây giờ hắn tặng nó cho Lâm Tiêu Đình.
Hai phụ tử cười mỉa mai, xoay người đi đến bàn tiếp theo.
Không lâu sau, bọn họ đến bàn của Mộc Tình Tình và Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Thiên Giám cực kỳ bất mãn với hai người này xuất hiện ở đây, gã trực tiếp lướt qua.
Lâm Tiêu Đình giải thích:
- Phụ thân, là nhi kêu Tình Tình đến, cho nàng trước khi chết thấy rõ ràng chúng ta giết Vệ gia như thế nào, để nàng nhắm mắt.
Lâm Thiên Giám nói:
- Mau giải quyết sạch sẽ, đừng để phức tạp thêm.
Lâm Tiêu Đình hơi khó chịu vì phụ thân nghiêm khắc:
- Biết, không cần phụ thân nói nhiều.
Lâm Thiên Giám cắn răng, nhưng không có cách nào, từ khi Lâm Tiêu Đình trở thành Quy Nhất cảnh thì gã không kiểm soát được nhi tử này nữa.
Mộc Tình Tình một mình đến gần:
- Đình ca, ta kính chàng một ly.
Mộc Tình Tình mỉm cười, bước chân vững vàng, không có vẻ gì là đau buồn.
Lâm Tiêu Đình mỉm cười nói:
- Sắc mặt của nàng khá tốt.
Mộc Tình Tình đến trước mắt gã:
- Lời của Đình ca nói khiến ta nghĩ thông rồi.
Mộc Tình Tình nhìn ly rượu của Lâm Tiêu Đình:
- Đình ca, để ta đổ đầy cho chàng.
Mộc Tình Tình cầm sẵn bình rượu nhỏ, đổ đầy ly cho Lâm Tiêu Đình, sau đó gỡ nắp bình, tay cầm bình rượu nói:
- Đình ca, cảm tạ chàng nâng đỡ và chăm sóc, chúc chàng tương lai như gấm, con cháu đầy đàn, Tình Tình xin cạn, Đình ca tùy ý.
Mộc Tình Tình nói xong ngửa cổ ngọc, nốc một hơi cạn bình rượu trước nhiều cặp mắt nhìn.
Rượu ngon chảy dọc xuống cổ ngọc, lấp lánh tia sáng dưới bầu trời đêm.
Uống xong mặt Mộc Tình Tình đỏ rực, có chút hồng hào.
Lâm Tiêu Đình uống cạn ly rượu trong tay:
- Mau về nghỉ ngơi đi.
Lâm Thiên Giám đã mất kiên nhẫn chờ:
- Đi!
Hai phụ tử và Lâm mẫu lướt qua Mộc Tình Tình, tiếp tục kính rượu.
Từ đó về sau, không còn nhìn nàng cái nào nữa.
Mộc Tình Tình xoay người lại nhìn bóng lưng Lâm Tiêu Đình, cười khẽ, nụ cười cực kỳ khinh miệt.
Không ai thấy nụ cười đó, trừ Lý Thiên Mệnh.
Mộc Tình Tình được Lâm Tiêu Tiêu dìu rời khỏi tiệc rượu, không còn xuất hiện nữa.
- Đi khỏe.
Lý Thiên Mệnh tưới ly rượu xuống đất.