Lý Thiên Mệnh liếc qua Chu Tước Vương biểu tình thản nhiên, hơi cúi đầu, hắn biết y sẽ không cứu Vệ gia.
Mạo hiểm quá lớn, sơ sẩy một cái là truyền thừa ngàn năm của Chu Tước vương tộc sẽ bị dao động.
Giờ bọn họ đã lộ rõ lòng muông dạ thú cho mọi người thấy.
Lý Thiên Mệnh trụ cột thế hệ trẻ duy nhất của Vệ gia, thế lão, trung không phải chiến trường của hắn.
Ở chiến trường của hắn sẽ phải đối diện với Nguyệt Linh Cơ, Lâm Tiêu Đình. Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói rằng hắn sẽ tử chiến đến cùng.
Lý Thiên Mệnh từng có xích mích với Vệ gia, chủ yếu là đến từ mâu thuẫn với Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn và con cái của họ. Nhưng nhóm người này không đại biểu cho toàn Vệ gia.
Lý Thiên Mệnh sẽ không quên Vệ Thiên Thương cứu Vệ Tịnh, giúp nàng sống tiếp.
Hắn không quên Vệ Thiên Thương phải tu dưỡng trên một tháng, bị tiêu hao nhiều.
Hắn càng không quên mẫu thân lớn lên trong này suốt hai mươi năm.
Vệ phủ là nhà của mẫu thân.
Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không quên Mộ Dương giúp hắn rất nhiều.
Trong chiến trường này, Mộ Dương vì báo đáp ân sư chắc chắn là người xung phong đằng trước nhất.
Dù là vì Vệ Tịnh, vì Mộ Dương thì Lý Thiên Mệnh phải quyết tử chiến một phen.
Càng không nói đến đây là cơ hội tốt nhất cho hắn quyết đấu với Lâm Tiêu Đình, cơ hội mà hắn đã chờ đằng đẵng ba năm trời.
- Lâm Tiêu Đình, đa tạ ngươi cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!
Biển máu dâng trào trong mắt Lý Thiên Mệnh, nhiệt huyết rực cháy trong lồng ngực.
Ba năm!
Rốt cuộc chờ tới rồi.
Tất cả điều này không phải vì chứng minh cho người ta thấy mình ghê gớm cỡ nào, hắn muốn nói cho mọi người biết những gì mình từng mất, sẽ có ngày hắn tự tay lấy lại.
Trừ chiến hồn Thánh Thú ra còn có mạng sống của Kim Vũ!
Nợ máu phải trả bằng máu!
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Vệ Tịnh thì nhíu chặt mày, có vẻ mất tập trung:
- Bọn họ quá tồi tệ! Mới rồi Lâm Thiên Giám hỏi ta ngoại công của ngươi tiêu hao bao nhiêu công lực. Phụ thân vì cứu ta cần tu dưỡng ít nhất một tháng, nếu không thì phụ thân chỉ có sáu phần sức chiến đấu!
Thế hệ của Vệ Thiên Thương chỉ có lão và Vệ Kình.
Lôi Tôn Lâm Triệu còn có ba huynh đệ cộng thêm Nguyệt Linh Hồng, Vệ Thiên Thương chỉ có sáu phần sức chiến đấu thì làm sao ứng đối đây?
Nếu không cứu Vệ Tịnh thì Vệ Thiên Thương với thực lực từng là cường giả số một Chu Tước quốc còn có cơ may thắng, nhưng bây giờ thì đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Vệ Tịnh sống ngược lại hại Vệ Thiên Thương.
Nhưng ai có thể đoán trước được chuyện như vậy?
Dù Vệ Thiên Thương đoán được trong hai ngày gần đây cũng đã muộn.
Bây giờ chờ xem Phó Giám Sát Sử quyết định ngày khiêu chiến là ngày nào.
Trước bao ánh nhìn, Cận Nhất Huyên đứng lên tuyên bố:
- Ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa, ba ngày tổ chức quyết đấu ba thế hệ lão, trung, trẻ. Vệ gia, Nguyệt Linh gia tộc, thành viên tham gia chiến đấu có thể trở về chuẩn bị. Địa điểm chiến đấu ở Viêm Hoàng học cung, chiến trường Viêm Hoàng. Ba ngày chiến đấu hoàn toàn công khai, các vị ở đây đều là nhân vật tầng thượng lưu Chu Tước quốc, có thể chiếm vị trí trước!
Chiến trường Viêm Hoàng là nơi tổ chức cuộc chiến thứ hạng qua ải, nơi đó có hàng vạn chỗ ngồi.
Ngày mai?
Quả nhiên, vì thừa dịp chém tận giết tuyệt, bọn họ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Ngày mai khai chiến, sức chiến đấu của Vệ Thiên Thương thấp nhất, khiến thế hệ trước không có cơ hội nghỉ ngơi.
Chiến đấu nặng ký như vậy không cách nào diễn ra trong âm thầm, vậy thì chẳng bằng quang minh chính đại diễn ra trước mắt người Chu Tước quốc.
Có vẻ càng chính thức, trang trọng hơn.
Sau khi Cận Nhất Huyên nói xong, khách khứa bữa tiệc lục tục xin phép về, đi chiến trường Viêm Hoàng chiếm chỗ ngồi.
Ngày mai sẽ khai chiến.
Đây là trận chiến náo nhiệt nhất từ khi Chu Tước quốc dựng nước đến nay, ai muốn bỏ qua?
Trong khi Vệ Thiên Hùng còn ngẩn ngơ thì Mộ Dương đã đứng dậy.
Khi tiệc cưới giải tán, Cận Nhất Huyên và Tống Nhất xuất hiện trước mặt Chu Tước Vương, mỉm cười nói:
- Chu Tước Vương, xin dừng bước, cảnh tốt đẹp thế này, Chu Tước Vương có muốn mang hai chúng ta đi dạo ngắm cảnh Diễm Đô không?
Chu Tước Vương nặn ra nụ cười miễn cưỡng:
- Đây là vinh hạnh của ta, mời hai vị.
Hiển nhiên Chu Tước Vương không có cơ hội trợ giúp Vệ gia.
Mộ Dương cũng không có cơ hội đến gần Chu Tước Vương.
Dù sao Chu Tước Vương đã là một trong ba người giám thị cuộc tỷ thí này, y chỉ có thể đứng chung với Giám Sát Sử, nhìn theo bốn người Mộ Dương rời đi.
Dù Chu Tước Vương có quan hệ tốt với Mộ Dương, nhưng lúc này y vô cùng bất đắc dĩ.
Bên kia, Thần Thánh đứng lên đi về phía Vệ Tịnh.
Tinh Thánh đè y lại:
- Huynh đệ, đừng đi.
Thần Thánh cắn răng:
- Ca?
Nhiều năm trôi qua, hai người như huynh đệ ruột.
Tinh Thánh run giọng hỏi:
- Hai chúng ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã tốn bao nhiêu tâm huyết vì Tinh Thần thương hội? Hiện giờ có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội nhờ vào thương hội kiếm cơm? Ngươi muốn hại họ sao?
Thần Thánh hít sâu một hơi, nhìn lại thì bốn người Mộ Dương, Vệ Tịnh, Vệ Thiên Hùng, Lý Thiên Mệnh đã đi xa.
. . .
Xe ngựa lăn bánh.
Giờ phút này tuy là buổi tối nhưng Diễm Đô rất náo nhiệt, nóng bỏng.
Vệ Thiên Hùng cau mày, cúi đầu, hai nắm tay siết chặt, mắt đỏ hoe:
- Vệ gia chúng ta tiêu đời rồi.
Không ai trả lời Vệ Thiên Hùng.
Mộ Dương mở cửa sổ xe ngựa, nhìn Diễm Đô sôi trào:
- Con người đều phải chết, mạng sống của ta do sư tôn tặng cho, nếu có cơ hội thì ta nguyện lấy máu của mình bảo vệ gia tộc này, không sợ sống chết!
Đấu chí trong mắt Mộ Dương mãnh liệt hơn Vệ Thiên Hùng nhiều.
Vệ Tịnh ngồi cạnh y thì che mắt, giọt lệ lăn dài:
- Ta không nên sống sót, nếu ta chống chọi thêm một thời gian thì phụ thân không đến mức mang thương ra trận, phụ thân đã lớn tuổi như vậy rồi . . .
Lý Thiên Mệnh nhìn nước mắt của mẫu thân rơi trên sàn thùng xe, có ngọn lửa đốt cháy trong lòng hắn.
Lý Thiên Mệnh dùng góc áo lau nước mắt cho mẫu thân:
- Hoảng hốt làm gì, hãy nhìn nhi tử của mẫu thân đồ sạch cẩu tặc Lôi Tôn Phủ! Bọn họ dám đụng vào một người Vệ gia thì nhi sẽ cho họ hết đường nối dòng dõi!
Đêm nay đã định trước Vệ phủ sẽ thao thức trắng đêm vì cuộc quyết đấu này.
Bọn họ sẽ thảo luận, ủ rũ, khóc la, giãy dụa.
Nên Lý Thiên Mệnh xuống xe ngựa ngay trước cửa Thiên Phủ, hắn không về Vệ phủ. Hắn không muốn thấy đám người này thê thảm nhận mệnh, không muốn nghe bọn họ rên rỉ ảnh hưởng cảm xúc, gì mà có Giám Sát Sử chống lưng, Chu Tước Vương cũng bị đè đầu, Vệ gia đã định sẵn sẽ có kết cuộc thế nào.
Lý Thiên Mệnh không bao giờ tin vào số phận.
So với nghe họ gào khóc thê lương thì chẳng bằng đi ngộ đường kiếm kia.
Tiêu Tan!