Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230 - Thiếu Nữ Áo Trắng (Tt)

Chương 230 - Thiếu nữ áo trắng (tt)
Chương 230 - Thiếu nữ áo trắng (tt)

Lôi Tôn Phủ.

Đêm động phòng hoa chúc, niềm vui treo đầu cành liễu.

Sau khi say trong men rượu, người Lâm Tiêu Đình nóng hừng hực.

Gã đẩy cửa ra, nhìn nữ nhân quyến rũ tuyệt trần hai chân khép sát vào nhau, ngồi bên giường, váy đỏ áo cưới xinh đẹp động lòng người.

Nguyệt Linh Cơ giận dỗi nói:

- Chàng chịu về rồi, người ta chờ chàng đến nóng ruột nóng gan, lần sau mà còn như vậy nữa là cho chàng biết tay!

- Ta sai rồi, nương tử.

Lâm Tiêu Đình biết Nguyệt Linh Cơ không phải loại nữ nhân ngoan ngoãn chiều ý mình như Mộc Tình Tình.

Lâm Tiêu Đình giải thích rằng:

- Lâm Tiêu Đình bảo đảm với nương tử rằng đời này chỉ có một lần này là làm nương tử chờ lâu. Dù sao hôm nay là ngày vui của ta, song hỉ lâm môn, các huynh đệ bằng hữu quá nhiệt tình.

Nguyệt Linh Cơ thẹn thùng nói:

- Hừ, tha cho chàng lần này đấy.

Nàng cũng là khuê nữ, lần đầu tiên xuất giá.

Chuyện sắp xảy ra tiếp theo khiến người rạo rực, nàng ảo tưởng vô số lần về đêm nay, bồn chồn ngồi chờ gã trở về.

Lâm Tiêu Đình cũng không giả làm quân tử nữa.

Vì tu luyện Thuần Dương Thiên Lôi Quyết nên gã từ bỏ sinh hoạt thiếu niên phong lưu như các tử đệ họ tộc khác. Hai mươi năm qua, gã giữ khoảng cách với bất cứ nữ nhân nào.

Vất vả tu đến Quy Nhất cảnh, nhưng bạn gái ba năm Mộc Tình Tình đã xấu xí muốn nôn.

Giờ đây nhìn nữ nhân thiên tài Nguyệt Linh Cơ, sau lưng có Giám Sát Sử chống lưng, bây giờ là phút tuyệt vời nhất kết thúc cuộc sống độc thân hai mươi năm.

Lâm Tiêu Đình vén khăn trùm đầu đỏ lên, khoảnh khắc nhìn thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng làm máu chạy rần rần trong người Lâm Tiêu Đình.

Giọng thiếu nữ khẽ run:

- Phu quân . . .

Ngữ điệu e thẹn trong không khí kiều diễm này đủ khiến bất cứ nam nhân nào hóa thân làm dã thú.

Có lửa đốt trong mắt Lâm Tiêu Đình, tựa như con sói hoang muốn ăn tươi nuốt sống thỏ con trước mắt ngay.

Người gã nóng bỏng rạo rực.

Lâm Tiêu Đình bá khí tuyên bố:

- Ngày mai sẽ cho nàng không xuống giường được!

Nguyệt Linh Cơ nói một câu rồi cúi đầu, mặt nóng ran:

- Không sao, ngày mai không cần chúng ta tham gia chiến đấu.

Tính cách của Nguyệt Linh Cơ là dạng người đáo để, câu nói này toát ra vẻ quyến rũ khiến Lâm Tiêu Đình càng nóng hơn.

Khi gã sắp hành động thì chợt cảm giác bụng đau nhức.

Lâm Tiêu Đình hét thảm, mặt trắng bệch ngã xuống đất, hai tay ôm phần dưới rốn, run rẩy co giật, tru lên.

Nguyệt Linh Cơ ngồi trên giường sững sờ nhìn Lâm Tiêu Đình:

- Phu quân!!!

- A!

Sắc mặt Lâm Tiêu Đình đã chuyển sang màu tàu lá chuối, mồ hôi vã ra như tắm, mắt trợn trắng, đau đớn lăn lộn dưới đất.

- Chàng làm sao vậy, phu quân? Bị sao vậy?

Nguyệt Linh Cơ lật đật xuống dưới, đến lúc này mới nhận ra có gì đó kỳ lạ.

Lâm Tiêu Đình tru tréo lên:

- Mau gọi người! Gọi người!

Không cần kêu ai, tiếng la thảm thiết của gã đã kéo phu thê Lâm Thiên Giám chạy tới.

Đêm động phòng hoa chúc mà la gì thảm thế?

Bọn họ bất chấp tị hiềm, kinh hoàng đẩy cửa xông vào, thấy Lâm Tiêu Đình vô cùng thê thảm nằm sấp dưới đất hét thảm, toàn thân nổi gân xanh.

Lâm Thiên Giám lại gần xem, vừa chạm vào đã trắng mặt, thụt lùi ba bước.

Lâm Thiên Giám trợn to mắt suýt ngất xỉu:

- Tuyệt Tự Tán! Nguyệt Linh Cơ, ngươi dám cho nhi tử của ta ăn Tuyệt Tự Tán!

Lâm mẫu hét lên:

- Tuyệt Tự Tán!!!

Sau đó ngất xỉu.

Nguyệt Linh Cơ ngây ra như phỗng:

- Ta không có!

Tuyệt Tự Tán là kịch độc tuyệt nọc khỏi gieo giống, không có hại cho thân thể nhưng đứt cái kia rồi thì từ nay lục căn thanh tịnh.

Nguyệt Linh Cơ đoán sơ liền hiểu ý nghĩa của Tuyệt Tự Tán, nếu không ly hôn thì sau này nàng đừng mơ có hạnh phúc.

Lâm Thiên Giám bị sự thật thảm thiết này làm điên lên:

- Ta giết ngươi!!!

- Phụ thân, không phải nàng . . . !

Lâm Tiêu Đình la hét, trợn to mắt, gã bỗng nhớ một người, toàn thân run rẩy.

Lúc kính rượu, là nàng rót đầy ly cho gã, sau đó một hơi uống cạn.

Áo trắng như ác quỷ lao vào trái tim gã, lạnh lẽo chạy khắp người.

Nữ nhân kia . . .

Ba năm trước, nàng cầm tin tức của chiến hồn Thánh Thú tìm đến gã, kêu gã phế bỏ bạn trai của nàng.

Trong đêm mưa to sấm chớp giật, Lý Thiên Mệnh ôm xác Kim Vũ rời đi, nàng dựa vào ngực gã, vẻ mặt e thẹn.

Ba năm sau, nàng lấy rượu pha Tuyệt Tự Tán đổ vào ly rượu của gã, sau đó chúc cho gã con cháu đầy đàn.

Trong Lôi Tôn Phủ vang vọng tiếng rống rung trời của Lâm Tiêu Đình:

- Tìm Mộc Tình Tình cho ta! Ta muốn bầm thây ả ra vạn mảnh!

. . .

Cùng lúc đó, bên ngoài Viêm Hoàng học cung, trên cửa đá cổ xưa ngàn năm.

Một sợi dây thừng rũ xuống.

Một thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng rơi xuống.

Nàng treo cổ tại đây.

. . .

- Lý Thiên Mệnh, đi cửa Viêm Hoàng học cung một chuyến.

Bình minh chưa đến đã nghe tiếng người ồn ào ở Viêm Hoàng học cung bên ngoài Thiên Phủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai gia tộc quyết đấu sống chết.

Lý Thiên Mệnh đứng lên từ bên cạnh Viêm Hoàng Thạch, nhiều đệ tử Thiên Phủ ở bên ngoài lạnh lùng nhìn hắn.

Tin tức đã truyền ra.

Phụ mẫu trưởng bối đều bảo ba ngày sau Thiên Phủ sẽ đổi chủ nhân.

Ba ngày này nghiêm cấm họ tiếp xúc với tất cả người Vệ gia.

Nên khi Lý Thiên Mệnh từ bên cạnh Viêm Hoàng Thạch bước ra, các đệ tử Thiên Phủ đều tránh ra con đường.

- Đi cửa học cung nhìn xem xảy ra chuyện gì.

- Là ngươi hại chết nàng, ngươi sẽ bị trời phạt, Lý Thiên Mệnh!

Một số lời ra tiếng vào không dám nói lớn.

Nàng?

Lý Thiên Mệnh lao nhanh ra.

Khi đến chiến trường Viêm Hoàng, Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, tuy sắc trời chưa sáng nhưng đã ngồi kín ghế, ồn ào tiếng người.

Cửa đá Viêm Hoàng học cung là chỗ náo nhiệt nhất, người vây xem chật như nêm cối, gần như phá sập cửa đá.

Bọn họ đau lòng bóp cổ tay, nghị luận sôi nổi.

- Có lẽ bị vấy bẩn nên xấu hổ tự vận.

- Cộng thêm hôm qua Lâm Tiêu Đình và Nguyệt Linh Cơ thành hôn làm tan vỡ ảo tưởng của nàng.

- Thảm quá.

- Lý Thiên Mệnh đáng hận, hại chết nàng.

- Hắn sẽ bị báo ứng, ba ngày này là giây phút hắn bị báo ứng.

Khi Lý Thiên Mệnh tới gần, đa số người cười nhạt nhìn hắn.

Chi tiết tiệc thành hôn đêm qua đã truyền khắp Diễm Đô, ai chẳng biết Vệ gia đã cùng đường?

Giám Sát Sử tự xưng là công bằng, nhưng con nít ba tuổi cũng biết Nguyệt Linh gia tộc đến đây là một tay hai người đó dàn xếp.

Nên Vệ gia không có bất cứ phần thắng, chỉ có thể cầu nguyện giữ gìn căn cơ, giảm bớt bị thương, chết.

Lý Thiên Mệnh đã cột chung với Vệ gia, nên hắn phải đối diện những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Khuất phục quyền thế là bản năng của cỏ đầu tường.

Bọn họ không nhớ Vệ gia làm bao nhiêu cống hiến cho Chu Tước quốc, họ chỉ biết rằng Giám Sát Sử muốn tự tay kéo Vệ gia xuống.

- Cho hắn đi vào!

- Cho hắn nhìn xem đã làm nghiệt gì!

Vẻ mặt khinh thường của những người này rất buồn cười.

Nghe tin đồn bậy bạ thì đinh ninh đã biết rõ sự thật, cần gì hao phí sức lực quan tâm thứ ngu xuẩn như vậy? Kẻ không có não là thấp kém nhất.

Khi Lý Thiên Mệnh xuyên qua đám đông, hắn ngước đầu thấy một thiếu nữ áo trắng bay lơ lửng dưới cửa đá Viêm Hoàng học cung, mắt nàng nhìn hướng chiến trường Viêm Hoàng, như đang chờ màn kịch hay ở nơi này trình diễn.

Vị trí này là nơi xem cuộc chiến tốt nhất, tốt còn hơn người Diễm Đô cả đêm giành nhau chỗ ngồi, từ đây có thể thấy rõ chiến đấu ba ngày này.

Lý Thiên Mệnh dừng bước.

Ba năm trước, dáng vẻ thẹn thùng tựa vào ngực Lâm Tiêu Đình của nàng vừa khớp với hình dạng hiện giờ.

Hắn hít một hơi thật sâu.

- Ngươi thật thông minh, không dám chống chọi lâu hơn ba ngày!

Thêm ba ngày nữa là nàng có thể sống nhìn kết cuộc của Lý Thiên Mệnh, nàng không đợi ba ngày sau, nhưng vẫn chọn chỗ rất tốt.

- Người chết linh thiêng, ba ngày tiếp theo ngươi vẫn không chạy thoát khỏi báo ứng, ngươi hãy ở đây nhìn cho kỹ đi!

Từ giờ phút này, giữa hắn và Mộc Tình Tình đã hoàn toàn kết thúc.

Lý Thiên Mệnh không tự tay giết chết Mộc Tình Tình khi trong Trầm Uyên Đấu Thú, vì trên thế giới này có trừng phạt càng đáng sợ hơn.

- Nhiều người không hiểu, hành hạ tinh thần càng tàn nhẫn hơn là giết xác thịt, trăng này là ta trả lại cho ngươi.

Nếu không phải ruột gan đứt đoạn thì đã không lấy cái chết giải thoát.

Nhân quả báo ứng, diệu không thể tả.

Bình Luận (0)
Comment